5. Cách điều trị nổi hạch ở cổ. Muốn biết hạch xuất hiện cảnh báo điều gì thì mọi người cần phải được bác sĩ thăm khám và làm một số xét nghiệm theo yêu cầu. Nếu là hạch lành tính thì chỉ cần sử dụng một số thuốc loại bỏ vi khuẩn, tác nhân gây bệnh Được biết, Á hậu Hoàn vũ Việt Nam 2008 và bạn trai đã quen nhau một khoảng thời gian khá dài. Trước đó, nữ siêu mẫu đã có 6 tháng sang Mỹ gặp gỡ người yêu và lưu lại đây vì dịch bệnh. "Tính cách của anh ấy rất "mặn", là người có thể trị được tôi. Chương 14. Sau khi xem đoạn video kia, tôi vẫn luôn đối xử với Khương Tự tốt một chút, càng tốt một chút. Thấy Khương Tự hạnh phúc tràn đầy, tôi chợt nghĩ về Khương Lâu còn trong bệnh viện. Khương Tự của năm đó là một anh trai có trách nhiệm, hắn rất cố gắng để Bạn đã từng nghe nói về "thực phẩm chức năng" - những thứ như ngũ cốc, nước trái cây và bơ thực vật bổ sung dinh dưỡng? Chúng có thể giúp tăng cường sức khỏe tim? Và nếu chúng tốt cho sức khoẻ thì cụ thể loại thực phẩm chức năng nào tốt cho tim mạch và bệnh tim? Mang một chút bức bối đến cho mọi người. Nhưng là truyện về người bị bệnh kiều mà, khó chịu cũng đúng thôi. Mình mong mọi người có thể một lần đọc truyện, vừa để tìm hiểu về quá khứ của nhân vật, cũng như những cái rối não mà truyện này mang lại. Cái phần Xếp hạng: 5 (1429 lượt đánh giá) Xếp hạng cao nhất: 5. Xếp hạng thấp nhất: 3. Tóm tắt: Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi , chương 1 của tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc …. Xem ngay. Chương 9 Edit: Thỏ Nhật ký của Khương Tự Lần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi game. Sửng sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói: “Cậu có bệnh à!” A a… Đáng yêu chết mất. Tôi vung chân đá rớt máy chơi game cầm […] kNWW. Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Khương Tự cười lạnh một tiếng, “Anh gọi em 18 cuộc, gửi hơn 30 tin nhắn, sau đó ngồi đợi em.” Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ. “18 phút 32 giây, em còn cái gì muốn nói?”Tôi còn có thể nói cái gì. “Vợ ơi, em sai rồi.”Khương Tự vẫn lạnh lùng như cũ “Sai ở đâu?”Kỳ thực tôi không cảm thấy mình sai, con trai chơi game có gì sai đâu, chỉ cần chơi có chừng mực là được. Nhưng người kia nhìn tôi như thể… Được rồi vợ nói sai thì sai, em xin nhận tội!Tôi khẽ thở dài, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu. Tôi không phân bua, chỉ ôm Khương Tự hôn sâu một cái, còn cố ý gặm cắn vành tai hắn ta, thì thào. “Sau này em không dám nữa, vợ đừng giận em nha?”Ngay lập tức Khương Tự mặt đỏ tới mang tai, cơn giận cũng xìu xuống hẳn. Hắn ấm ức lườm tôi, bởi lẽ hắn không cam tâm mình dễ mềm lòng như vậy, nhưng lại không cách nào cứng rắn với yêu chết cái biểu cảm chịu trận’ này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thành tựu. Vì vậy không nói lời nào tôi bèn hôn hắn, hôn đến đôi con ngươi ấy trầm luân, bàn tay bắt đầu sờ loạn eo vội đè Khương Tự lại, đùa à! Đây là ký túc xá, nam thẳng ra vào thường xuyên, lá gan tôi còn chưa to đến Tự bất mãn cắn tôi một chút, đau thấy ông trời. Cứ ngỡ chuyện này cứ thế trôi qua, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.“Em vì game bỏ rơi anh không chỉ một hai lần, hôm nay đừng nghĩ anh dễ dàng bị em qua mặt nữa.” Khương Tự ấm ức nhìn tôi. “Rốt cuộc anh quan trọng hay game quan trọng hơn?”!!!Đã đến, dường như phàm là con trai đều gặp phải câu hỏi kia, nó là truyền thuyết nằm trong hệ liệt Cứu em hay cứu mẹ anh’ mà cánh mày râu không nghĩ ra đáp án để trả lời!Tôi suy xét nên nói sao cho hợp lý thì đôi mắt Khương Tự đỏ hoe, hắn quát tôi “Có phải em hết yêu anh rồi?!”Đệch! Tội danh này quá lớn, tôi vội vàng tỏ thái độ. “Yêu yêu yêu! Yêu anh muốn chết.”Mẹ bà, là một thằng con trai nói ra những lời buồn nôn như vậy tôi còn tự mình thấy hoảng.“Em nói có lệ thôi!”Tôi cũng nổi nóng. Kêu gì nói đó rồi, tôi còn lấy lệ cái gì nữa? Có phải tôi nói gì cũng bằng sai?“Vậy anh muốn sao? Muốn chia tay em hả?” Tôi lạnh Tự thấy tôi cáu lên thì hắn bình tĩnh một chút, sau đó im lặng cúi cũng chẳng ừ hử chi, ký túc xá lại trở nên yên sự im lặng gian đó tôi liền phát hiện, Khương Tự tay hắn… Run cả kinh, nâng mặt hắn lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng run rẩy không đệch! Tôi đã quên thân thể hắn không tốt, không thể chọc hắn. Đang muốn nhận lỗi thì hắn nói ngay “Em… Em đừng giận…” Khương Tự vừa khóc vừa vòng tay ôm chặt tôi. “Anh sai rồi… Đừng chia tay… Em có chết cũng không thể rời xa anh được…”Tôi sôi máu thì nói vậy thôi, nhưng nhìn Khương Tự vừa khóc vừa níu vừa ôm, lòng tôi hối hận vô bờ bến. Tôi vội vàng hôn má bạn trai, vỗ lưng hắn, dỗ hắn như dỗ trẻ nhỏ, còn thề sẽ xóa game không bao giờ chơi. Thật vất vả dỗ Khương Tự xong nhưng vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy hờn tủi, cho tới khi tận mắt thấy tôi xóa game thì hắn mới mỉm này tôi thật muốn hút nó, tôi sống đếch có chút tôn nghiêm nào mẹ nó mới là thụ mà!***Có một ngày tôi bỗng nhận ra, dục vọng chiếm hữu của Khương Tự quá cao, hơn nữa ghen tuông cũng đặc biệt nhiều. Trước kia hắn không đồng ý tôi nhìn người khác và chỉ cho phép nhìn hắn mà thôi, giờ nâng cấp lên phiên bản ai nhìn tôi hắn sẽ trừng người đó…Tôi rầu rĩ, chắc sau này cấm tiệt tôi ra ngoài luôn, mỗi ngày ép tôi chỉ nhìn mỗi hắn. Cho dù hắn đẹp tôi cũng không thể ngày nào cũng nhìn, vì vậy phải tìm cách khác mà gọi điện thoại xin quyền trợ giúp từ đàn chị nói “Chị thấy Khương Tự đang làm trò thôi.”Tôi ngẫm kỹ lại thì… Đệch! Đúng là làm trò con bò! Khương Tự đang dùng mấy chiêu của đám con gái đó ư? Một khóc hai nháo, mấu chốt là hắn không cần nháo cái quỷ gì, hắn vừa khóc tôi liền thua trận, cắt đất đền tiền * gì đó quá thuần thục rồi. Mà tại sao tôi lại không phát hiện ra?!* Dàn dựng kế hoạch khiến người khác vô thức xuôi theo.“Mấu chốt không nằm ở việc chiều chuộng hắn đâu, nếu em là bạn trai chị chị cũng làm thế.”“Sai chỗ nào, em chiều hắn có gì không được? Chẳng lẽ muốn em ngược hắn sao?”“Vậy phải xem em ngược thế nào, ngốc ạ!”Tôi vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.“Không phải hắn thích SM sao? Em cứ gãi đúng chỗ ngứa, hung hăng ngược hắn trên giường, ngược đến khi tâm phục khẩu phục. Về sau ý em là ý trời, hắn sẽ nghe răm rắp.”Quả nhiên vẫn là đàn chị của tôi lợi hại!Nhưng… Tôi vẫn không dám nói cho chị biết kỳ thực tôi mới là thụ, bởi vì trái ngược tam quan về công – thụ của chị, chị sẽ bóp chết tôi. Không đùa đâu, đàn chị sẽ bóp cổ tôi hẹn lại thiếu Làm thụ thì có cách nào ngược đối phương chết đi sống lại trên giường không? Gấp lắm! Ngồi chờ đây!Chỉ chốc sau tôi đã nhận được rất nhiều bình luận nhiệt tình trong vòng bạn Lạc Tâm Trần Ôi, Đông thiếu, sao cậu lật kèo rồi, có phải cậu muốn ngoại tình hay không!Hàng dài hai mét ba “Vừa thấy tiêu đề tôi đã cười 2333 ~ tôi có ’28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, chú muốn gửi mail không?”Lâu chủ tuyệt bút Vừa thấy tên lầu trên tui đã cười 2333 ~ nhân tiện [email protected], chúc thím cả đời bình đó tôi sụp đổ, đằng sau là một danh sách e-mail dài ngoằng + chúc thím cả đời bình an, đệch! Đàn gei chết tiệt này!Tôi suy nghĩ, nhanh chóng phản hồi Hàng dài hai mét ba Đông thiếu [email protected], chúc thím cả đời bình thấp thỏm chờ mong, rốt cuộc cũng có thông báo mail về! Kích động mở ra tại chỗ, tôi đệch thế mà là video, này cũng quá tình thương mến thương rồi! Cần khen thưởng gấp!Tuy nhiên tốc độ tải về của mạng ký túc xá ước chừng đến tối mới xong, vì thế tôi mở máy để đó và lên giường nằm không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh lại vì mùa hè nên tôi mặc quần đùi, cởi trần; sau lưng lại là một kẻ mặc quần dài, áo tay ngắn ôm chặt lấy tôi, quạt cũng chưa mở, không nóng mới là vừa nhúc nhích thì Khương Tự cũng tỉnh. Hắn cạn ngủ nên một chút động tĩnh sẽ đánh thức hắn ngay.“Đến đây hồi nào?” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, cho hắn đừng xù lông, tránh lúc rời giường sẽ giận lẫy các uể oải dựa vào tôi, không nói lời phải vuốt tóc tay trái vuốt lưng, cuối cùng đã hầu hạ đại gia thoải mái. Khương Tự cũng thôi nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt cũng cong môi “Dễ chịu không? Đã bảo trời nắng to đừng sang đây tìm em mà. Giường hơi nhỏ, may mà em không đạp anh té.”Khương Tự mò qua ôm dính eo tôi, cười lúc lâu rồi bảo “Lương Thiếu Đông…”“Ừm?”“Đông Đông.”Tôi phì cười, “Hửm ~”Khương Tự chôn mặt trên eo tôi nên không biết vui hay buồn, chỉ nghe được thanh âm rầu rĩ “Đông Đông, anh thích em lắm… Sao anh thích em nhiều như vậy…”Tôi nghe xong cười như hoa nở, vợ tôi nói thích tôi, mỗi ngày đều cùng tôi thổ lộ, thật là phiền chết Minh bưng bát mì đi ngang giường tôi, mặt đơ ra liếc tôi một gì mà nhìn, chưa thấy người ta ân ái nhau sao?!Lý Minh giơ ngón giữa, ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi xem không hiểu, cũng lười phản ứng nó luôn. Độc thân cẩu không quyền khinh thường gei lọ.“Đông Đông, ra ngoài ở với anh đi.” Khương Tự đột nhiên nói.“Sao anh lại nhắc chuyện này.” Tôi bất đắc dĩ tại tôi ở ký túc xá nhưng hắn ra vào như chỗ không người, cảnh cáo nhiều lần mới kìm chế một tẹo; nếu thật cùng Khương Tự ở chung, hắn còn không đè tôi trên giường mà mỗi ngày chơi tôi? Ngẫm nghĩ đã thấy thốn rằng thân thể Khương Tự không tốt nhưng nhu cầu ở phương diện kia lại đặc biệt tràn đầy, tôi sợ mình không thỏa mãn được hắn… Thật sự… Hơn nữa lần đầu tiên bị hắn dọa chết khiếp, cho nên chúng tôi lâu như vậy chỉ làm được ba cảm thấy Khương Tự đã bắt đầu buồn cách, thấy cũng thương nhưng không nên thỏa hiệp, càng kéo dài thời hạn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tôi không muốn sớm vậy phải dọn ra ngoài, dù sao tiền trọ cũng đã đóng. Tuy rằng không có máy lạnh nhưng tôi đã quen, cố chút thì chịu được… Tôi cảm thấy ngoại túc gì đó ít nhất đến năm ba hẵng Tự làm thinh, mặt nặng nề, muốn giận lẫy nhưng lại cố gắng kìm nén. Hắn không nói gì cả, chỉ xuống giường ôm máy tính sang, trỏ vào màn hình hiện lên 28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, hỏi tôi “Em không chịu ở cùng anh, nhưng tải cái này về là ý gì?”Dùng một câu để hình dung tâm trạng của tôi lúc đó…Lúc đó tôi đệch mẹ ông trời! Đệch mẹ cuộc đời!Tôi vội vàng giật lại máy tính, nào ngờ bất cẩn vồ ngay nút Play! Thấy đoạn video sắp phát, tôi cuống cuồng dùng thân che màn hình lại, chết cũng không để Khương Tự những cảnh tượng này!“Bé hồ lô, bé hồ lô, một cây mọc bảy đóa hoa, gió táp mưa sa đều không sợ, la la la la la ~” ** Nhạc phim hoạt hình 7 anh em hồ lúc bài hát chủ đề quen thuộc vang lên, tôi và Khương Tự đều câm khốn tên Hàng dài hai mét ba đó, bố nhớ kỹ mày. Chương 29 Edit Thỏ Anh trai tên Khương Tự, em trai tên Khương Lâu, đó là tên của bọn họ. Kiếp trước, Đông Đông và Khương Tự ở bên nhau. Kiếp này, sau khi bị bắt cóc trở về, Khương Lâu nói dối mình là Khương Tự. Bởi vì Khương Tự thật sự đã bị chấn thương tâm lý, cậu ta không biết chính mình là ai, cho nên những người khác không thể tưởng tượng được Khương Lâu sẽ làm ra những chuyện ghê gớm này. Sau đó Khương Lâu tìm mọi cách đưa Khương Tự đến viện điều dưỡng, còn mình đánh tráo thân phận để đi tìm và theo đuổi Đông Đông, cứ thế bọn họ ở bên nhau. Chương này là hồi ức kiếp trước của Lương Thiếu Đông, cậu thiếu niên gầy gò trong phòng là Khương Lâu tức Khương Tự mạo danh suốt từ đầu truyện đến giờ. Mạch truyện từ chương 1 đến giờ là Lương Thiếu Đông thụ x Khương Tự mạo danh công, chàng trai bệnh tim vặn vẹo thích làm nũng, thủy chung 1×1; Lương Thiếu Đông không tình tay ba hay dây dưa gì với nhân vật phụ anh trai người từng là người yêu của mình ở kiếp trước kia. Cả làng yên tâm nhé, vì trọng sinh là tiểu tiết mà thôi vì nó được kể lại thông qua vài ba chương chứ không phải chính truyện! Và, vết cắn trên vai Lương Thiếu Đông chính là công quân của chúng ta cắn, không phải anh trai kiếp trước kia. Tự nhi muốn đánh dấu chủ quyền từ lúc nhỏ nên cố tình cắn Đông Đông thật sâu cho in vào da thịt luôn > Lớn lên vẫn cố tình cắn tiếp để nhắc nhở rằng Đông Đông là của anh. . . Tôi nhận ra mình đang đứng ở một gian phòng xa lạ. Phòng này rất rộng, từ nội thất tinh tế đến giấy dán tường màu sắc dễ chịu, có thể cho thấy chủ nhân của căn phòng rất nhã nhặn. Giường và bàn ghế được làm từ gỗ được điêu khắc mang lại cảm giác ấm áp cho người xem, cửa sổ mở toang đón nắng vào phòng. Ngoài hiên gió mát đong đưa làm bức rèm màu xanh lam bay khẽ. Trên bàn có một người đang gục đầu. Hắn mặc quần dài và áo phông, tấm lưng cong tạo thành một đường cung rất đẹp. Bởi vì quá gầy nên nhìn hơi mỏng manh. Tôi thắc mắc hắn đang làm gì. Như thể theo suy nghĩ của tôi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn chợt vang lên “Tôi có thể vào chứ?” Bóng lưng kia đột ngột nhổm dậy, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, xoay người nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng, khi đó gương mặt hắn đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt tôi. Tôi khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn và Khương Tự của tôi giống nhau như đúc… Nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Tóc hắn quá dài, dường như che khuất bên mắt phải, gương mặt tái nhợt, hanh hao, đôi con ngươi hiện lên tơ máu. Hắn thật sự quá gầy, gầy đến mức trơ xương. Tôi nén thở mà nhìn hắn, nhất thời tôi không thể phân biệt được kia là Khương Tự hay là Khương Lâu, rốt cuộc tôi đã gặp phải khó khăn trong việc phân biệt hình dáng của hai anh em nhà này. Cửa mở, tôi trông thấy một kẻ có ngoại hình giống y đúc tôi bước tới… Sẽ tạm gọi là Lương Thiếu Đông. Lương Thiếu Đông rạng rỡ tươi cười xuất hiện — lần đầu tiên tôi quan sát bản thân ở góc độ này, điều đó tôi có phần kinh ngạc. Thì ra đối với người khác, tôi là thế này sao? So với tự nhìn mình trong gương quả thật không giống lắm. “Làm gì đó?” Lương Thiếu Đông hỏi. Khương Tự không trả lời. “Vì sao im lặng? Rõ ràng hôm qua còn nói cơ mà.” Lương Thiếu Đông có chút bất mãn, nó tiến lên vài bước, tôi theo bản năng lùi về sau… Tôi phát hiện nó xuyên qua người tôi dễ như trở bàn tay, tôi cúi đầu nhìn thân thể gần như trong suốt của mình, chợt bừng tỉnh… Thì ra tôi đang nằm mộng. Và tình huống này là cảnh trong mơ? “Đây là gì thế?” Lương Thiếu Đông cầm lấy mảnh giấy trên bàn, hứng thú nhìn một chút rồi bình luận “Tuy vẽ bố cục người chưa cân xứng nhưng mới học cũng khá rồi, đây là ai? Anh cậu hửm?” Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ. Anh hắn ư? Khương Tự là anh, tôi đương nhiên biết. Nói cách khác, người gầy gò ít nói này — là Khương Lâu? Khương Lâu mấp máy môi không nói, hắn hơi cúi đầu, tóc mái che khuất ánh nhìn và biểu cảm. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy hắn thì thào hai chữ. Hắn nói Là tôi. Lương Thiếu Đông không rõ lắm, chỉ ghì lấy vai hắn mà lải nhải “Tại sao không vẽ cậu vào? Chúng ta là người một nhà, tôi đã nói em của Khương Tự cũng là em của tôi, cậu phải xem tôi là anh đi chứ. À không, anh vợ cũng được… Nghe hơi xoắn, thôi cứ gọi là anh đi ha ha… Tuy rằng bố cục chưa cân xứng nhưng cũng là tấm lòng của cậu, tôi sẽ nhận nó. Cố lên nhé, Khương Lâu.” Sau đó, tôi nhìn chằm chặp vào biểu cảm của Khương Lâu. Vẻ mặt này, ánh mắt này, mỗi khi bất an sẽ rũ mi và cào nhẹ ngón tay —— hắn, rõ ràng chính là Khương Tự mà tôi biết. Những động tác trong lúc lơ đãng hoàn toàn giống nhau, cho dù ngoại hình của hắn thay đổi rất nhiều tôi cũng không nhầm được. Tôi cảm thấy choáng váng. Khương Lâu? Tại sao lại là Khương Lâu? Hắn rốt cuộc là ai? Rõ ràng hắn là Khương Tự! Có lẽ trong mơ nên tình huống khác với bên ngoài, do đó có việc thay đổi tên? Nhưng dù hắn gọi là gì, hắn vẫn là Khương Tự mà tôi biết… Ngay lúc đó, một người khác đã xuất hiện. Cậu ta mỉm cười ôm lấy tôi từ đằng sau, cười hỏi “Hai người làm gì đó, sao không xuống lầu ăn cơm, ông nội còn đang chờ kìa.” Tôi im lặng mà nhìn Khương Tự kia, rõ ràng là hai anh em song sinh nhưng vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Một Khương Tự vốn được tôi cưng chiều, che chở lại trở thành Khương Lâu lầm lũi, kiệm lời; còn một Khương Tự lạ lẫm kia thì vô cùng vui vẻ, sáng lạn. Quả thật trong trí nhớ của tôi, ấn tượng về hai người đã hoàn toàn đảo ngược. Lần nữa tôi nhìn về Khương Lâu đang ảm đạm, ánh mắt hắn trước sau như một chỉ nhìn về phía tôi, hoàn toàn làm lơ anh trai của hắn. Trong mắt hắn chỉ có tôi duy nhất, cũng chỉ nguyện ý nhìn tôi mà thôi. Tôi cảm thấy… rất hoảng. Hình như tôi hiểu ra điều gì rồi. Hóa ra đây không phải mộng —— đó là một đoạn ký ức xa xăm đổ về từ kiếp trước. Hóa ra mọi thứ mà Khương Lâu’ ở viện điều dưỡng nói với tôi đều là sự thật. Cậu ta không lừa tôi, nhưng dù cả kiếp trước hay kiếp này đối với hai anh em bọn họ mà nói, vẫn là hai kẻ hoàn toàn bất đồng. Sở dĩ tôi rơi vào hỗn loạn là vì tên của họ bị tráo đổi. Lòng tôi vẫn luôn tâm niệm một gã trai ưa làm nũng lẫn dục vọng ham muốn chiếm hữu điên cuồng là Khương Tự đấy thôi – và rốt cuộc hắn, kiếp trước tên là Khương Lâu. Còn kẻ đáng thương vẫn sống mười mấy năm qua trong viện tâm thần, tên Khương Tự. Sự thay đổi dường như không chỉ tên. Mà còn thay đổi người yêu tôi rồi. **** Tựa như xem phim, tôi của kiếp này trông thấy tôi của kiếp trước. Kỳ thực tôi so với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là từ nhỏ sống ở nông thôn, thời thiếu niên cha mẹ qua đời, chỉ ngoại trừ điều đó. Kiếp trước tôi cũng cứu một cậu bé trong nước. Cậu bé lầm lũi ít lời, sống như tự kỷ. Nhiều lần tôi muốn đưa nó đến cục cảnh sát nhưng nó rất cảnh giác tôi, chưa bao giờ chịu theo tôi ra trấn nhỏ. Khi đó tôi cũng không biết thân phận nó, càng không biết vì sao nó kỳ thị với thế giới bên ngoài. Tôi vừa chăm sóc mẹ lâm bệnh nặng, vừa phải để mắt đến thằng oắt không rõ lai lịch. Tôi sợ lúc tôi lơ là nó sẽ đi tự sát, thậm chí tôi cũng từng cảm thấy rất mệt mỏi. Áp lực đè nặng lên tôi, vì mỗi lần trở về nhà xung quanh đều lặng im đến đáng sợ. Nhưng vận mệnh cũng không có gì đổi thay, mẹ tôi vẫn qua đời, sau đó cha tôi cũng đi theo. Tôi chìm trong đớn đau và khổ sở, bệnh nặng thập tử nhất sinh, suốt ngày chỉ nằm đờ đẫn trên giường, cuộc sống hoàn toàn dựa vào thím và Tiểu Mai chăm sóc. Lúc tôi bệnh hôn mê không rõ thì thằng nhóc kia lại trở nên thông suốt. Nó ngồi ở mép giường chăm tôi, mỗi lần tôi tỉnh dậy đều thấy đôi con ngươi trong veo của nó nhìn tôi như thế. Nửa tháng sau tôi khỏi bệnh rồi, mà bệnh trạng của nó dường như chuyển biến tốt hơn, đã bắt đầu nói chuyện. Câu đầu tiên nó nói chính là “Đông Đông.” Tôi lặng thinh thật lâu, nước mắt bất giác tuôn dài, bỗng dưng khóc nấc. Cái tên ấy, chỉ cha mẹ mới có thể gọi tôi. Sau đó vài thứ đã thay đổi. Mất đi cha mẹ, tôi dần dần đón nhận thằng nhóc này; chẳng những cho nó cái tên mà còn xem nó như người thân của mình. Tôi quan tâm nó, che chở nó, hết thảy dịu dàng đều dành cho nó mà thôi. Đáng mừng chính là bệnh tình nó cũng chuyển biến tốt đẹp, nó nói chuyện ngày càng nhiều hơn, đôi khi sẽ mỉm cười với tôi, hơn nữa bám theo tôi sát gót… Mà ngay lúc tôi không chú ý, dường như tình cảm đôi bên đã nảy sinh đến mức không thể chuyển dời. Chúng tôi cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ, khổ sở, xúc động, đắng cay… Mà thân thể tôi lúc này trong suốt, cứ thế phiêu đãng giữa không trung; tôi đứng ở ngoài nhìn vào tôi’ và nó thổ lộ nhau, hôn môi nhau, đối xử nhau chân thành. “Khương Tự à, tôi yêu cậu…” …Không, tôi chẳng muốn nhìn tiếp nữa. Dù đây là tôi của kiếp trước, dù đây là dối gian hay chân thật đều không phải chuyện của mình. Người đó không phải tôi, mà cậu trai kia càng không phải Khương Tự mà tôi biết. Nhưng vận mệnh tựa như bùa chú, có một sức ép vô hình nào đó buộc tôi phải tiếp tục trải qua. Tình trạng của Khương Tự dần khá hơn, cậu ta dần nhớ hết mọi thứ. Vì thế theo lẽ tự nhiên, sau khi tôi thi đại học xong – vào thời điểm nghỉ hè, Khương Tự đã đưa tôi về gặp ông nội. Ông lão thấy Khương Tự bình an trở về thì vui mừng rơi lệ, cho nên đối với việc chúng tôi ở bên nhau, ông không phản đối hay đồng ý, chỉ im lặng quan sát mà thôi. Sau đó tôi gặp được em trai sinh đôi của Khương Tự, hắn là Khương Lâu. “Vợ này, cậu yên tâm nhé, em của cậu cũng là em của tôi.” Bằng một cách nuông chiều,tôi đã nói với Khương Tự như thế. Tôi đứng bên ngoài nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, tôi thấy kiếp trước của mình đã đối xử rất dịu dàng với Khương Lâu, từng chút từng chút mà giúp Khương Lâu mở lòng. Tôi thấy Khương Lâu dần giống với anh hắn, chậm rãi chìm đắm trong tình yêu, kế tiếp là giãy dụa, khổ đau, ghen ghét… và oán hận điên cuồng. Tôi nhìn Khương Lâu vẽ chân dung tôi và hắn trên giấy trắng, rồi hắn xé tan tành, lại vẽ, lại xé, cứ thế không ngừng lặp lại… Gian phòng của hắn vẫn luôn ảm đạm thiếu ánh đèn, hắn đứng nơi cửa sổ chẳng khác nào một bức tượng. Khương Lâu thật hèn mọn và khát khao, tham lam nhìn chằm chặp vào hai người ôm nhau trên bãi cỏ, chợt hắn đau đớn ôm lấy con tim. Đôi mắt hắn vẫn nhìn về người ấy, nhưng chỉ có thể lẩm bẩm một mình. Hắn dùng thứ thanh âm chỉ hắn mới có thể nghe thấy và không ngừng gọi tên người ấy. “Đông Đông…” Ngoài hiên, hai gã trai đang hôn môi ngọt ngào. Rốt cuộc Khương Lâu điên mất, hắn không khống chế được bản thân mà ngồi sụp xuống, nước mắt rơi trên sàn nhà ướt đẫm. Đừng để em xem nữa, van anh… Tôi thấy bóng dáng của hắn mà lòng đau quặn thắt, chỉ biết nói trăm ngàn lần câu xin lỗi trong lòng. Xin lỗi anh, đó chẳng phải em đâu, xin lỗi… Anh đừng khóc… Em ở đây, em ở đây mà… Em xin lỗi… Khương Tự nhanh chóng phát hiện sự bất thường của Khương Lâu, chắc hẳn là anh em sinh đôi nên tâm lý rất nhạy cảm, cậu ta nhận ra Khương Lâu đối với tôi có ý đồ. Vì chuyện này mà Khương Tự rơi vào lo âu, ghen tỵ, cậu ta bắt đầu cố ý cản trở tôi đến gặp Khương Lâu. Mà cách Khương Lâu phản kháng kịch liệt nhất chính là —— hắn dụ dỗ tôi. Phản ứng của tôi chỉ có khiếp sợ và phẫn nộ. “Vì sao cậu làm như thế? Tôi chỉ xem cậu là em trai mà thôi, cậu vĩnh viễn không thể thay thế Khương Tự.” Còn Khương Tự càng thêm tức tối. “Không ai có thể cướp đi cậu ấy, Lương Thiếu Đông là của tôi.” Khương Tự nói xong những lời này với Khương Lâu thì ngày hôm sau đã lặng lẽ đưa tôi rời khỏi căn nhà ấy. Về phía Khương Lâu, sau khi hay được tin này, bệnh tim của hắn đã đột ngột bộc phát, phải nhập viện ở phòng hồi sức đặc biệt. Mọi việc kế tiếp càng đơn giản hơn. Tôi chết. Chết trong một vụ tai nạn giao thông. Ngay lúc hai xe tông vào nhau, tôi đã ôm chặt Khương Tự vào lòng. Chuyện cũ đến đây là hết, thậm chí tôi chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Khương Tự, cũng không hề biết giây tiếp theo tôi rốt cuộc tỉnh lại trong cơn ác mộng thật dài. Gương mặt tôi tràn đầy nước mắt. Tôi chỉ nguyện mình chưa từng nằm mơ. . . Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, vì thế em nguyện trả giá và đánh đổi. Chẳng sợ hèn mọn, chẳng sợ đánh mất họ tên. Chương 30 Edit Thỏ“Thiếu Đông… thật ra tôi không phải Khương Lâu. Tôi chính là Khương Tự.”Tôi nghiêng nghiêng đầu, không hiểu gì gọi là tôi mới là Khương Tự’?“Cậu là Khương Lâu.” Tôi nghiêm túc nói. Tôi bắt đầu nghi ngờ về việc cậu ta đã đỡ bệnh hay chưa. Có thể là trông bình thường thế thôi chứ bệnh nặng lắm đấy?Khương Lâu lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng tuôn rơi. Cậu ta vùi mặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh một chốc mới nói tiếp.“Tôi biết cậu rất khó tin, bởi vì cậu không có những giấc mơ’ ấy.” Khương Lâu nhìn chằm chặp sàn nhà, chậm rãi trần thuật. Hàng mi dài rũ xuống khiến ánh mắt có hơi ảm đạm.“Có lẽ dáng vẻ bị thương của bác sĩ Tần khiến tôi chịu đả kích quá lớn. Kể từ ngày đó tôi liên tục nằm mơ, từng giấc mơ hiện về hồi ức của quá khứ, dù là đẹp đẽ hay vấy máu… Tôi sợ phải nằm mơ, vì vậy tôi cố gắng không cho bản thân được ngủ. Nhưng điều đó vô dụng. Dẫu cho tôi có làm gì những ký ức đó vẫn như một thước phim chiếu chậm, nó không ngừng tái hiện trong đầu tôi. Tôi buộc phải xem cuộc sống của mình từ hai mươi mấy năm trước, kể cả khoảng thời gian tôi thơ thẩn sống mười mấy năm ở viện điều dưỡng này.”Cậu ta cười với tôi. “Đó là loại tra tấn rất khổ sở, nhưng tôi không có cách chống cự nó, đành phải dần dần tiếp thu sự tồn tại của những ký ức kia. Tôi thôi miên bản thân rằng đó chỉ là ảo giác của mình… Thẳng đến khi tôi gặp cậu trong trí nhớ. Cậu tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ký ức sâu thẳm trong tôi… Thiếu Đông, cậu tin vào kiếp trước’ chứ?”Tôi nghe hết lời lẽ của cậu ta, tiếp theo chậm rãi lắc cả kiếp trước cũng có thể bịa ra, đúng là điên quá mức…“Ừ, cậu luôn không tin vào nó đó thôi…”Khương Lâu dùng giọng điệu như thể đã hiểu rõ tôi lắm, và nói về tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái mà ngắt lời. “Cho dù mấy lời này của cậu là thật, nhưng điều đó với việc cậu là Khương Tự’ có liên quan gì?”“Tôi muốn cậu tin tưởng vì sao tôi có thể nhìn thấy kiếp trước của mình.” Khương Lâu nghiêm túc nhìn tôi như muốn nỗ lực thuyết phục tôi vậy. “Bởi vì kiếp trước, người biết cậu là tôi, người yêu đương với cậu là tôi, người được cứu rỗi cũng là tôi —— cậu là của tôi, chúng ta mới là người yêu, tôi mới là Khương Tự! Tôi và nó là song sinh, mà em trai tốt của tôi lại cố ý khiến tôi lâm vào nguy hiểm, sau đó thay thế vị trí của tôi. Nó cướp tên họ tôi, cướp người yêu tôi, cướp luôn cuộc đời tôi như thế! Nó chẳng có gì ngoài sự ghen ghét và đố kỵ!”Khương Lâu kích động đứng lên, đôi mắt cậu ta tràn đầy nước mắt và nhìn chằm chằm tôi.“Cậu hiểu chưa, tôi và nó đều đã thức tỉnh ký ức của kiếp trước rồi, điều khác biệt duy nhất chính là, kiếp trước tôi đã rất hạnh phúc. Mà kiếp này, tôi hoàn toàn trắng tay! Nó đã hủy hoại tôi, thậm chí nó nhốt tôi ở chỗ này, nếu không phải cậu từng xuất hiện trong ký ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ không nhớ nổi. Cứ như thế, mong muốn của nó đều thành sự thật, nó yên tâm ở bên cạnh cậu cả đời… Cậu hiểu rõ chứ, Lương Thiếu Đông?”“Xin lỗi…” Tôi đứng dậy, toan bỏ đi. “Tôi thấy cậu nên đổi bác sĩ tâm lý mới thì hơn.”“Chờ đã.” Khương Lâu cuống quýt giữ chặt tôi, nài nỉ. “Cậu nghe tôi nói hết đã, cậu muốn tin hay không thì tùy, xin cậu đấy, Thiếu Đông!”Tuy rằng tôi cảm thấy Khương Lâu bệnh cũng nặng lắm nhưng dưới đôi mắt kia, tôi hoàn toàn bại trận. Một lần nữa tôi đành ngồi xuống nghe cậu ta nói cho xong, chỉ là trong lòng bất giác thì thào Ông lão kia và Lục Hổ cũng từng nghe những lời này chứ? Trăm ngàn lý do bịa đặt, thoái thác từ miệng một người bệnh tâm thần nói ra sao có thể đáng tin? Nói cách khác, vì sao bọn họ muốn quăng tôi đến chỗ này?“Tôi và nó sống lại mang theo ký ức kiếp trước, nhưng điều khác biệt là, ký ức của nó thức tỉnh sớm hơn tôi. Nếu nhất thiết phải đưa ra một mốc thời gian xác định, tôi có thể chắc chắn rằng đó thời điểm chúng tôi bị bắt cóc vào 15 năm trước. Tôi biết ông nội đã cho cậu xem đoạn video kia, nhưng đó là đoạn video không hoàn chỉnh… Nó đã bị chỉnh sửa và cắt xén.” Khương Lâu mỉm cười yếu ớt. “Trong video, cậu nhìn thấy nó bị ngược đãi, ẩu đả, nhưng trước đó cậu không hề nhìn thấy khoảnh khắc mà nó đẩy tôi ra, để mọi hình phạt trút xuống người tôi. Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi mắc chứng tự kỷ và phát cuồng nghiêm trọng. Lúc đó tôi không hiểu sao nó làm vậy, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi.”“Bởi vì kiếp trước, chúng tôi đều trải qua sự kiện bắt cóc, nhưng sau khi được giải cứu thì cả hai đều bị chấn thương tâm lý. Ông nội cho hai bác sĩ khác nhau trị liệu chúng tôi, nó bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng nên được ông nội giữ bên người, còn tôi không quá nặng nên mới được đưa về nông thôn để tiến hành trị liệu cách ly… Vì thế, tôi gặp cậu.”“Vốn nên là như thế. Tôi gặp cậu, sau đó cậu cứu tôi. Cậu chăm sóc tôi, dạy dỗ tôi, thẳng đến khi bệnh trạng tôi chuyển biến tốt đẹp, thẳng đến khi tôi yêu cậu… Mọi thứ êm đềm trôi qua. Sau khi cha mẹ cậu qua đời, cậu về gặp ông nội với tôi. Sau đó ông nội thừa nhận chúng ta, cả hai cứ thế hạnh phúc chung sống…”Khương Lâu miêu tả mọi thứ rất tốt đẹp, nhưng tôi lại không thể tiếp thu.“Nhưng, tôi vốn không ngờ được rằng, nếu cậu có thể để tôi yêu cậu, khoảnh khắc mà nó yêu cậu tôi lại chẳng ngạc nhiên. Thiếu Đông, cậu không tưởng tượng nổi cậu tốt đẹp đến nhường nào, cậu thương tôi bao nhiêu thì sẽ thương nó bấy nhiêu. Nhưng lòng tham của nó là vô đáy, nó dần dần chỉ muốn cậu chỉ yêu mỗi nó trên đời. Rõ ràng tôi mới là người cậu yêu, rõ ràng tôi là người đến trước, tôi rộng lượng cho cậu đi an ủi và làm bạn với nó, kết quả, nó đối xử với tôi thế nào? Nó đền đáp tôi ra sao? Nếu không phải nó cố tình dụ dỗ cậu để tôi phát hiện, tôi cũng không đưa cậu đi đâu hết… Nào ai hay, nó lại có thêm một cơ hội…”“Tựa như kiếp này nó muốn độc chiếm cậu mà thôi. Vì thế nó tìm mọi cách thay thế vị trí của tôi, cướp đoạt quyền lực trong tay tôi, thậm chí muốn giành ông nội với tôi nữa… Đáng tiếc nó quá nóng vội, nếu không ông nội cũng không thể phát hiện ra nhanh như thế. Nó càng không thể lường được một chuyện — rằng tôi đã biết tất cả rồi.”Khương Lâu dịu dàng ngắm tôi.“Không sao hết, Thiếu Đông. Cậu sẽ tin tôi mà. Cậu sẽ nhanh chóng nhớ ra những ký ức của chúng ta năm ấy.”Bỗng nhiên, đôi mắt Khương Lâu trợn to, cậu ta khó tin mà nhìn phía sau sau hả?Có người thô bạo ghìm lấy cổ tôi, rồi một liều thuốc lạnh lẽo bị tiêm vào cơ thể. Tôi sững sờ quay đầu, trước lúc mất đi ý thức chỉ kịp thấy gương mặt tái nhợt trắng như giấy của bạn trai.“Đông Đông, ngủ một giấc sẽ ổn.”****Tôi thấy bản thân như phiêu du giữa một đám mây bồng bềnh, không biết là nơi đâu nhưng có gió mát thổi qua mặt, nó khiến tôi chênh vênh giữa khoảng là ai… Tôi đang làm gì?À phải, tôi là Lương Thiếu Đông…Phía xa vang lên một giọng nói, giọng nói ấy rơi vào tai tôi nhưng không hiện hữu quá một giây trong đầu thì biến mất. Tâm trí tôi như bị đóng băng, bộ não máy móc và cứng đờ… Tôi cố gắng muốn giữ lấy giọng nói kia, cuối cùng đành yếu ớt từ như đã qua hồi lâu, giọng nói kia trở nên rõ ràng.“Em là của tôi…”“Em yêu tôi…”“Lương Thiếu Đông, em là của tôi.”Tôi ép bản thân phải thoát khỏi trạng thái nửa vời này, ý thức cũng dần quay trở lại. Tôi uể oải mở mắt, lúc bật dậy chỉ thấy đầu óc đầy sao, chóng mặt vô cùng. Đã rất lâu tôi không gặp triệu chứng này, thật giống như một ngày xấu trời tôi bị cảm và chẳng ăn uống gì ngơ ngác ngồi im, thẳng đến khi đầu óc không còn mơ màng mới nhận ra, tôi đã về nhà của tôi và Khương về khi nào?Tôi rời khỏi phòng ngủ, bởi vì bản năng thúc giục cơn đói khát mà tôi vào bếp mở tủ lạnh ra, kết quả chỉ thấy bên trong trống hoác.“Đói quá trời…”Tôi cuộn tròn trên sofa, ôm bụng trống không mà nằm vật vưởng. Tuy rằng rất đói nhưng chẳng muốn làm gì, chẳng muốn nghĩ gì. Mệt quá, mệt mỏi cảm thấy bản thân mình không ổn, nhưng không thể ngăn được cảm giác kiệt quệ trong người. Nơi phòng khách có một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, tôi nhắm mắt lại, lần nữa bất giác thiếp đi.“Đông Đông, tỉnh dậy ăn cơm này.”Mở mắt ra đã thấy Khương Tự.“Anh đã về.” Không biết vì sao vừa trông thấy hắn tôi lại cảm thấy vô cùng an tâm, không kìm được mà ghé đến hôn mặt thật, trước kia tôi bám người vậy sao?Khương Tự nâng cằm tôi, hôn môi tôi. Hắn hôn rất cuồng dại, thậm chí tôi có thể biết được tay hắn đang run. Tôi bị hắn hôn đến khó thở, đẩy vài lần mới đem hắn đẩy ra, uể oải nói “Vợ ơi… em đói…”“Anh làm sủi cảo cho em rồi, nhân thịt heo cải trắng. Nếm thử xem có ngon không?”Tôi hừ hừ hai tiếng, bèn ngợi khen “Vợ em là số một!”“Anh làm vợ em cả đời, được chứ?”“Ừ ừ, anh đem sủi cảo ra cho em ăn đi, em chỉ muốn nằm…”Vì thế Khương Tự bưng khay sủi cảo từng li từng tí đút cho tôi ăn, trong lúc lơ đãng nhìn hắn mới phát hiện hắn đang lặng lẽ ngắm tôi.“Mặt em nở hoa hả?” Tôi Tự đáp “Em đẹp hơn hoa… Dù ngắm thế nào cũng không thấy đủ.”Tôi duỗi chân, kiêu ngạo gác trên đùi bạn trai, thích chí bảo “Yêu em thì nói sao cũng được, em không ý kiến… Mà không ăn nữa, em no rồi.”Khương Tự im lặng hồi lâu, đột nhiên hắn hỏi tôi rằng “Đông Đông, em sẽ yêu anh cả đời chứ?”“Đương nhiên.”“Sẽ không yêu người khác đúng không?”Tôi nghĩ hắn lại mắc chứng thiếu nữ nên hằm hè đáp “Chỉ yêu duy nhất Khương Tự, vậy được chưa?”Hơi thở hắn như ngừng lại, hắn chậm rãi kề sát mặt tôi, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như vậy.“Nếu anh… không phải Khương Tự thì thế nào? Nếu anh sửa lại tên, thay đổi diện mạo, thậm chí thay đổi thân phận, giới tính… Em còn yêu anh sao? Chỉ yêu anh sao?”Tôi cảm thấy mệt rã rời, không biết vì sao rất muốn ngủ; dù đã căng mi mắt ra nhưng vẫn không tài nào chống cự. Gương mặt người yêu đã trở nên mơ hồ, đột nhiên tôi dấy lên tia cảnh giác. Tình hình này rất quái lạ… tôi không ổn, Khương Tự cũng không ổn chút nào…“Vợ, có phải anh bỏ thuốc ngủ không…” Lúc nói những lời này tôi đã không thể mở mắt.“Đông Đông, em vĩnh viễn chỉ yêu anh thôi, nhớ kỹ…”Tôi trả lời theo quán tính “Em chỉ yêu anh…”“Em yêu anh? Anh là ai?”“Anh là…”Bóng tối lần nữa nuốt chửng tôi. Edit ThỏHồ lô cái đầu nó!Vừa nhớ tới biểu cảm của Khương Tự lúc nãy…Hận chết tôi!!!!Đêm đó tôi bèn lên diễn đàn, chuẩn bị hắt máu chó đầy đầu thằng khốn Hàng dài hai mét ba, kết quả tìm hoài cũng không thấy topic của mình, xem ra đã bị quản trị viên xóa. Vừa chuẩn bị lập topic mới để chửi nó thì đã thấy một topic màu đỏ nằm ở đầu trang, hơn hai trăm phản hồi đều chửi chung một đề chính là — Hai mét ba, tôi với thím có thù gì sao, giữa gay và gay thứ cơ bản nhất đó chính là tin tưởng!Lại nhìn chủ thớt, Vũ Lạc Tâm ra không chỉ mình tôi muốn bình luận từ đầu tới đuôi, xem ra Hàng dài hai mét ba lừa bịp người khác quá nhiều, toàn bộ phản hồi đều tràn đầy oán khí; hai trăm lời lẽ trong đó đã bộc lộ sự bé cái lầm của toàn thể cư dân ngồi xuống thong dong nuốt nước bọt, thưởng thức những câu chửi bới thanh lịch vô vàn, cảm nhận sâu sắc diện tích lãnh thổ quốc gia được mở mang, ngôn ngữ uyên thâm phong phú, tôi ngồi đọc đến sảng khoái toàn ha, thằng gây tội phải nhận tội!Hàng dài hai mét ba Tôi đệch!!! Không liên quan đến tôi!! Mẹ nó sao tôi biết nội dung bị đổi thành bé Hồ Lô chớ! Tôi là cái loại này người sao! Thiệt oan uổng mà!!!Tôi nhất thời hưng phấn, chửi chết nó đi, thằng âm binh còn dám lòi mặt ra đính chính! Mặc kệ mày vô tình hay cố ý, ông đây chửi trước nói sau! Vì thế tôi nhanh tay sao chép một loạt bình luận mắng hay như hát kia, dội bom lần nữa. Thích thật!Ngay sau đó những bình luận khác ùn ùn kéo tới, cũng mắng thanh niên Hàng dài hai mét ba y như tôi, thậm chí còn phản hồi bên dưới bình luận tôi nữa kìa. Ngoài ra còn có một loạt đội ngũ trông khá là hoành tráng hưởng ứng chửi theo khiến tôi vui như Tết. Để gã bị tàn sát’ thảm thương như vậy, ông đây thôi không thèm tính toán, vì làm đàn ông phải biết bao dưng bị một chiếc vớ thối ném vào đầu, tôi liền ngẩng lên mắng “Lý Minh, mày có bệnh à? Bệnh thì uống thuốc, không bệnh xéo đi, đừng làm phiền tao nữa!”“Nhìn mày cười như thằng đần, không chọc mày tao không vui.” Lý Minh dùng vẻ mặt băn khoăn nhìn tôi. “Thiếu Đông, tao có chuyện này luôn muốn nói…”“Nói đê.” Tôi vừa lướt xem bình luận vừa hả hê khi Hàng dài hai mét ba bị úp sọt hội đồng.“Ừ thì… Tao cảm thấy Khương Tự có hơi kỳ quái thôi.” Lý Minh ngập ngừng giây lát. “Hơi khó nghe tí là tao thấy nó không được bình thường.”Tôi rốt cuộc không quan tâm chuyện trên diễn đàn nữa, ngẩng mặt nhìn Lý Minh, khó chịu hỏi nó “Lý Minh mày có ý gì đây, vợ tao quái chỗ nào, không bình thường chỗ nào; có phải mày có thành kiến với vợ tao không? Rõ là mày không kỳ thị, lúc hắn theo đuổi tao mày cũng nói vậy mà. Giờ thế này muốn không ăn cơm chung với tụi tao hả?”Tôi thẳng tính, nhưng Lý Minh còn thẳng tính hơn tôi. Cũng không biết tôi nói câu nào chọc nó nổi đóa. “Lương Thiếu Đông con mẹ mày có lương tâm không vậy, tao kỳ thị đồng tính mà tao còn ở đây à? Tao đã sớm xin chuyển phòng như hai thằng lão tam, lão tứ! Nếu không xem mày là anh em tao chẳng thèm ăn bữa cơm đó đâu! Nếu không tận mắt nhìn thấy tao cũng chẳng ý kiến làm chi, đệch mẹ!”Tôi thộn ra không Minh châm thuốc rít vài hơi, chờ tôi mở và tôi là bạn cùng phòng hai năm, tôi cũng hiểu nó chứ, không vô duyên vô cớ mà phán vậy đâu. Nhưng tôi cũng không chấp nhận được Khương Tự bị bạn thân mình nói thế, bởi vậy tôi chỉ bảo là “Mày nói rõ ràng xem.”Lý Minh lúc này mới kể “Bữa đó tao dắt cô em học ngoại ngữ khóa dưới vào nhà nghỉ mây mưa, làm xong tao mới đứng ngoài hẻm hút thuốc cho tỉnh rượu thì thấy Khương Tự, vợ mày—” Nó nhả ra một vòng khói. “Cầm dao, đâm người.”Khương Tự, vợ tôi, cầm dao, đâm người?Tôi tưởng tượng nửa ngày cũng không tưởng tượng biết thân thể vợ tôi không tốt, đâm hay không đâm là một chuyện, nhưng một Khương Tự ngoại trừ trên giường có hơi thô bạo ra thì ngày thường bên cạnh tôi thẹn thùng khác gì cô em nhỏ, vì vậy ngắt lời nó ngay “Không thể nào! Mày uống say nên nhìn lầm đó. Vợ tao sẽ không đi đánh nhau.”“Ờ thì không.” Lý Minh cười mỉa mai. “Hắn là ai? Muốn đâm dao tự khắc có kẻ giữ cho hắn, mày cho rằng chuyện gì hắn cũng tự tay làm?”Tôi nghe xong sắc mặt càng dị, ngay cả quần lót Khương Tự cũng tự tay giặt cho, chuyện gì của tôi hắn không tự tay làm, còn chưa đút cơm tôi ăn thôi. Trời, càng nghĩ càng thấy mắc cỡ… Hình như da mặt tôi còn chưa đủ dày sao!“Đệch, mày có nghe tao nói hay không.” Lý Minh bất đắc dĩ liếc tôi. “Mày nhớ lúc Khương Tự tán mày có thằng Bàng Huy khoa thể thao tán cùng lượt đấy.”Tại sao tôi không nhớ gì nhỉ? Nếu chẳng nhờ Lý Minh nhắc, tôi nào biết sức hấp dẫn tôi lớn như vậy. Tôi được hai thằng đực rựa thèm thuồng, mà tôi sống chết cũng không đồng ý. Bọn họ ầm ĩ rối tung hết cả, nhưng sau đó tôi lại cùng Khương Tự bên nhau. Kể từ dạo kia cũng không thấy Bàng Huy lăng xăng trước mặt, tôi còn tưởng cậu ta biết thân biết phận nên rút lui rồi.“Người Khương Tự đâm chính là Bàng Huy.”Tôi suy xét, nhướng mày “Ý mày là Khương Tự vì trả thù tình địch nên đâm cậu ta?”Lý Minh “Không chỉ thế, có lẽ mày không nhận ra nhưng đôi khi cái cách mà hắn nhìn mày… Haiz, tao cũng không biết nói sao, nhớ ngày xưa nhiều nữ sinh muốn làm bạn gái mày nhiêu vô kể, thư tình trên Wechat đầy ắp một thời. Giờ thì sao? Có nhỏ nào mến mộ mày đâu, mày không nghĩ ra nguyên nhân hả?”Tôi cảm thấy bạn mình có thuyết âm mưu, tôi trong mồm nó như kẻ lăng nhăng, đa tình; nhưng tôi chính là thanh niên nghiêm túc!Lý Minh dụi thuốc, đoạn thở dài bảo “Tao nói bấy nhiêu, dài dòng lại trở mặt với mày. Tao rảnh vậy đấy, mày xem như tao chưa nói gì đi.”Tôi đến gần Lý hổ là anh em cột chèo, thông não xong xuôi còn không để ý thế nào được, còn bảo sợ cạch mặt nhau, đệch!Đúng là sự hiểu biết của tôi dành cho Khương Tự không nhiều lắm, nhưng không phải chuyện gì hắn cũng kể hết cho tôi, ngay cả việc cha mẹ tôi qua đời tôi cũng chưa từng kể với hắn. Mỗi người đều có không gian riêng, chừa chút riêng tư mới có thể bên nhau lâu dài này cho dù thằng Hàng dài hai mét ba bị bạo cúc tôi cũng không hứng thú, tôi tắt máy, lên giường nằm thộn đó tôi mơ một giấc mơ, mơ về khoảng thời gian Khương Tự đang còn theo đuổi. Khi đó tôi rất khờ, thân là trai thẳng, tuy rằng hiểu biết về đồng tính nhưng ai ngờ Khương Tự là đồng tính nam, hơn nữa bẻ cong tôi mới ác. Tôi từng cho rằng mình thật phong cách, đẹp trai, đàn em rất thần tượng tôi, mỗi ngày theo đuôi tôi nịnh nọt, thật có không khí của đại học mà! Ai ngờ hắn bẻ tôi luôn!Kết quả…Cúc hoa héo tàn, vương vãi đáng thương; tất cả đều là nước mắt, câm lặng…Có một lần, hắn nói “Đông Đông…”Tôi vừa giao tranh vừa hỏi “Làm sao?”“Anh có nhà, có xe…”“Người cao, chân dài…”“Tính tình cũng tốt…”“…Cho nên?”“Anh có thể làm vợ em không?”Tôi nghe xong trượt tay, nhân vật trong game cũng bị đối phương tung đòn bạo kích, lên đường. Bạn trai bệnh kiều của tôiTác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân Edit Thỏ Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE Độ dài 37 chươngGiới thiệuBạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi suốt nửa năm, rốt cuộc hắn gạ được tôi từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải.“Thân ái, đút anh đi ~”“Đệch, anh bị cụt tay à!”“Đút! Anh!”“…”Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm trai mình… Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao?Quét bomKhương Tự thâm hiểm vặn vẹo bệnh kiều thiếu nữ công x Lương Thiếu Đông ôn nhu sủng phu cường thụ. Công có bệnh. Bệnh không nhẹ. Ngoài bệnh tim ra còn bị tâm thần phân liệt và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ngọt văn. Hỗ sủng. Công dục vọng chiếm hữu rất lớn và bám riết thụ. Lưu ý-Cốt truyện có yếu tố vặn vẹo, mọi người cân nhắc trước khi 002 003 004 005006 007 008 009 – 010011 012 013 014 015— // —016 017 018 019 020021 022 023 024 025026 027 028 029 030— // —031 032 033 034 035036 037Hết.

bạn trai bệnh kiều của tôi