Một thời gian dài trước đây, vợ Vũ nói với chồng rằng cô cảm thấy mỗi ngày ở nhà đều nhàm chán nên bắt đầu lao vào ăn đủ thứ, cuối cùng tăng cân đáng kể. Bây giờ cô ấy muốn đi tập thể dục. Anh Vũ (34 tuổi) đến bây giờ vẫn không muốn nhắc đến chuyện ly hôn của mình. Anh và vợ kết hôn được 7 năm, nhưng chỉ 1 tháng trước, họ đã đường ai nấy đi.
Chính do ngày hôm đó, nếu ngày hôm đó không gặp nhau thì bây giờ cô đã không phải trãi qua những chuyện như thế này. đây là Đình Đình con gái của một người bạn rất thân với mẹ lúc trước, nay cô ấy mắc phải căn bệnh ung thư mà qua đời, cho nên mới nhờ mẹ chăm
Hôm nay anh bên em Ta sẽ luôn như hôm nay và anh chỉ cần có thế Nếu đến lúc hai ta giận hờn nhau Hay yêu thương không như những phút đầu Em hãy cứ tin rằng và hãy nhớ mãi là (anh anh) Anh sẽ không nghi ngờ để tình ta chớm tắt Anh sẽ không bao giờ để em rơi nước mắt
Đêm đó tôi ɴɢấτ ngây trong ѕυ̛̣ chủ động và chiều chuộng của vợ cũ. Trước khi thiếp đi tôi còn nghĩ may mà tôi кʜôɴɢ τừ chối vợ cũ, nếu кʜôɴɢ sẽ ρʜảι hối hận vì кʜôɴɢ được hưởng một đêm xuân đάɴɢ nhớ thế này. Cách đây 2 tuần, tôi có chuyến công […]
Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa - (Chương 122) - Tác giả Tức Mặc Dao Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Nhân chuyện các ông chồng "vụng trộm" bị lộ khiến cộng đồng mạng xôn xao, một anh hỏi: "Tôi hỏi thật, trong các ông, có ông nào từng ăn "phở" rồi?". Thế là các ông bắt đầu kể về những lần trót "ăn phở", suýt "ăn phở", cũng có ông chỉ mới say nắng đã bị vợ
Bởi Việt Anh né rất giỏi", Hồng Diễm nói vui. Vào vai Hoàng - chồng của Phương - Việt Anh đùa rằng anh áp lực khi đóng cặp với Hồng Diễm bởi nguyên tắc không được hôn môi của Hồng Diễm. Điều này khiến cảnh tình tứ với người vợ màn ảnh không hề đơn giản.
EcyZQgP. 1. Giang Mộ Trì là hình mẫu lý trưởng của thế hệ trẻ ở Vân Thành, cao quý nhưng biết khiêm tốn, còn có một khuôn mặt vô cùng tuấn Thành đều truyền rằng Kiều Dư An có dáng dấp vô cùng xinh đẹp, không biết làm sao lại nổi danh là một cô nàng ăn chơi, sống phóng túng, không chỗ ăn chơi nào là không biết.*Nguyên văn là có dáng dấp của Trầm Ngư, tương truyền Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà chìm xuống nước, gọi là Trầm ngư, ý nghĩa là đẹp nghiêng nước nghiêng người bởi vì quá ưu tú, một người bởi vì "quá xuất chúng", nhìn thấy hai người đã đến tuổi lập gia đình mà không người ngó ngàng, cha mẹ hai nhà chụm lại tính toán, để cho hai người “gây tai họa” lẫn nhau!2. Sau khi kết hôn, nghĩa vụ nên thực hiện phải thực hiện, nên ân ái phải ân ái, có thể nói là đôi vợ chồng lý tưởng trong mắt người lớn, ai ai cũng nói là đôi vợ chồng được ông trời tác lưng, Kiều Dư An vắt hết óc gây chuyện, nhất định phải xé rách lớp ngụy trang của Giang Mộ Trì, khiến cho anh lộ ra cái đuôi cáo trước mặt tất cả mọi cho dù cô có lật tung cái nhà lên, cùng không tìm được nửa điểm sơ hở của Giang Mộ Trì, ngược lại khiến cho bạn bè và người thân đều phải tụm lại dạy bảo cho ngoại "An An à, A Trì tốt như vậy, con phải biết quý trọng."Kiều cha "An An, con cũng không thể làm ầm ĩ cái nhà này lên được, học tập A Trì một chút đi."Kiều mẹ "A Trì đứa con rể này, thật đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu, thế mà để An An nhà ta bắt được."Kiều Dư An "? ? ?" Mình không đáng giá vậy sao? !3."Sự xuất hiện của em ngoài kế hoạch của tôi, cũng trong kế hoạch của tôi."—— Giang Mộ Trì// cấm dục sủng thê cuồng ma X tiểu yêu tinh làm trời làm đất //Truyện này còn có tên gọi khác là Hôm nay lại là một ngày cố gắng gây chuyện » Hôm nay tôi muốn xé rách bộ mặt thật của chồng tôi » Tiểu kiều thê ăn chơi của tổng tài bá đạo »Lời nhắc của Điềm Nhu SC, HE2. Tác phẩm của Điềm Nhu, đương nhiên rất ngọt, ngọt mà không ngán, thích hợp nhảy loại cưới trước yêu nhận ý kiến góp ý, từ chối góp ý mang tính công hào môn thế gia, đứa con cưng của ông trời, tình yêu và hôn nhân, giới thượng khóa tìm kiếm Nhân vật chính Kiều Dư An, Giang Mộ Trì Vai phụ Lâm Tự Cẩm, Kiều Thừa Tu.
"Mẹ, con còn đang ngồi đây đấy, mẹ có thể cho con chút mặt mũi được không ạ?" Kiều Dư An nghe không nổi nữa, nào có ai lại nói con gái mình như vậy chứ, toàn kể cho Giang Mộ Trì nghe về mấy "chuyện tốt" mà cô làm trước kia, cái này mất mặt lắm í...."Vậy đó hả, con cũng có mặt mũi nữa à, không biết ai nói là mặt mũi không thể ăn, mình vui là được rồi. Bây giờ mình mẹ vui là đủ rồi, dù sao thì mặt mũi của con cũng đâu có ăn được." Miệng lưỡi của mẹ Kiều cũng lợi hại vô cùng, đó là nhờ mỗi ngày đấu võ mồm với Kiều Dư An mà luyện ra được. Nhưng Kiều Dư An lại cảm thấy có mình như ngày hôm nay là do di truyền mà ra."Bây giờ mặt mũi của con có thể ăn được rồi, được chưa ạ?" Kiều Dư An cảm thấy cưới chồng rồi thì miệng lưỡi của mình kém lưu loát hẳn đi."Vậy thì tốt rồi, để mẹ ăn đi, mẹ nuôi con lớn chừng này cũng không dễ dàng gì, để cho mẹ ăn cũng được." Mẹ Kiều nói tiếp."Ai da, mẹ, con đói bụng rồi, trưa nay ăn gì thế ạ, mẹ con mình vào bếp xem hôm nay ăn gì đi, để cho ba với Giang Mộ Trì trò chuyện." Kiều Dư An kéo mẹ Kiều đi, cô mà để họ tán gẫu một lát nữa thì chắc cũng không kiếm ra cái quần để đội mất."Cái con khỉ quậy này, có phải lúc nãy chưa ăn sáng hay không hả?" Bà lẩm bẩm rồi đi Mộ Trì mỉm cười, bầu không khí của nhà họ Kiều tốt vô cùng, tuy mẹ Kiều luôn miệng cằn nhằn Kiều Dư An nhưng trong mắt luôn ngập tràn sự chiều chuộng yêu thương, nếu không yêu thương chiều chuộng thì không thể nuôi ra một cô con gái có tính cách như vậy được..."A Trì, hai người chúng ta tâm sự nhé?" Ba Kiều cười ha hả nhìn hai mẹ con đi xa."Được ạ."Về phần ba Kiều và Giang Mộ Trì tâm sự cái gì, chúng ta sẽ không được biếtv_____Giữa trưa ăn cơm, mẹ Kiều dẫn Kiều Dư An lên lầu lén dặn dò, tuy ngoài miệng mẹ Kiều tỏ vẻ ghét bỏ Kiều Dư An chứ thật ra bà thương đứa con gái này khủng khiếp, sợ cô phạm phải sai là khi cưới chồng rồi thì phần lớn thời gian bà không thấy được con gái làm gì, dù mình có dặn dò nhiều bao nhiêu thì nó cũng không nghe lọt, vì thế bà đối xử tốt với Giang Mộ Trì theo bản năng, đồng thời cũng hy vọng Giang Mộ Trì tốt với Kiều Dư An hơn một chút. Đây là tấm lòng của người làm giờ chiều, mẹ Kiều tiễn người về, vẻ mặt và thái độ khác hoàn toàn so với lúc sáng thấy bọn họ. Đôi mắt và vẻ mặt cũng vẫn là không quan tâm nhưng đã không còn nói mấy câu như là không gặp Kiều Dư An thì bà càng vui vẻ nữa, bà cứ luôn miệng dặn dò Kiều Dư Dư An ôm lấy mẹ, "Mẹ, mẹ đừng có dáng vẻ như vậy nữa mà, gần thế này chứ đâu phải con lấy chồng ở nước ngoài đâu. Mẹ buồn thì tới tìm con, con buồn thì cũng sẽ tới tìm mẹ, mẹ đừng đuổi con đi là được rồi.""Con đấy, phải ngoan ngoãn một chút, A Trì còn phải bận rộn chuyện công ty, con đừng tạo thêm phiền phức cho thằng bé." Cả tập đoàn lớn của nhà họ Giang đều đặt trên vai Giang Mộ Trì, chắc chắn phải cực kì bận rộn."Mẹ đừng lo lắng nữa ạ, cô ấy rất ngoan." Thỉnh thoảng nghịch ngợm tí thì cũng là tạo chút niềm vui cho cuộc sống."Được rồi, đi đi, chú ý an toàn, cẩn thận một chút."Từ trong nhà đi ra, đi xa, Kiều Dư An còn quay đầu lại nhìn thoáng qua. Trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót, đột nhiên hơi muốn khóc, chóp mũi cay cay, đôi mắt dần dần ậng nước, cô quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, không muốn đối mặt với Giang Mộ trước khi dọn nhà cũng không có cr giác như vậy, nhưng vừa ở nhà mới hai ngày rồi về thì lại có cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi. Nhìn dáng vẻ không nỡ để mình đi của ba mẹ, trong lòng cô chua xót vô cùng, cô không nhịn được mà rơi nước Mộ Trì phát hiện, không nói gì thêm, chỉ đưa khăn giấy qua rồi vuốt đầu hiểu sao tâm trạng của Kiều Dư An đến kì diệu mà đi cũng kì diệu, vừa xuống xe là đã tốt lên rồi, khôi phục lại dáng vẻ cười hì hì như mọi khi."Bé Hồng của chị về rồi!" Kiều Dư An thấy "chú lừa nhỏ" được dựng ở bên cạnh."Ừ, anh nhờ người cải tiến thêm một chút, sau này không có ai trộm bình điện của em được nữa."Kiều Dư An nóng lòng mở ra nhìn một chút, bình điện được gia cố thêm mấy cây thép xung quanh, không lấy ra được, có thời gian công sức cạy mở thì không bằng đi trộm của người khác còn hơn."Cảm ơn anh....""Không có gì, sắp tới Tiết thanh minh rồi, lúc đó về thăm ông bà nội một chuyến.""Quê của anh ở đâu vậy?" Hiện giờ sự hiểu biết của Kiều Dư An đối với Giang Mộ Trì có thể nói là con số không tròn trĩnh."Ở đập Vân Lĩnh, ông bà nội cũng đang sống ở đó. Sau khi ông bà về hưu thì về lại quê sống, nói là muốn lá rụng về cội, bây giờ ở quê cũng có không ít đất ruộng." Giang Mộ Trì khóa cửa gara lại."Đập Vân Lĩnh, em chưa nghe qua bao giờ, cách đây xa lắm hả anh?" Kiều Dư An chạy theo đuổi kịp anh."Lái xe hai giờ, hơi xa.""Xa như vậy thì ông bà nội có bất tiện gì không? Lỡ như mà ngã bệnh thì làm sao?" Ông bà nội của Kiều Dư An sống chung với chú út, không thân thiết với nhà cô lắm."Ba anh thuê người giúp việc chăm sóc, hai cụ nói là không muốn ở yên một chỗ, cả nhà anh cũng không có cách nào.""Vậy cũng được, em sẽ mang theo chiếc SLR của em, đến lúc đó đi chụp ảnh." Kiều Dư An thích nhất là gần gũi với thiên nhiên, tháng tư ở nông thôn là tháng mà màu xanh dạt dào bát ngát, ngập tràn sức sống, chắn chắc sẽ rất thú vị."Được."Kiều Dư An đi theo vào nhà, cô nhớ lần trước Đinh Thành Hoành bảo muốn đi chụp hoa đỗ quyên dại, cũng không biết chừng nào đi, để tí nữa hỏi lại thử cái đã đến Tiết thanh minh, hôm nay cô không muốn nằm nướng chút nào cả, sáu giờ đã tỉnh, còn sớm hơn cả Giang Mộ Trì. Với lại cô cũng không thể nằm nướng được nữa, do đêm hôm trước ngủ sớm, ngủ đủ thì dĩ nhiên là tỉnh, tỉnh rồi thì không ngủ lại được, ngoài cách thức dậy thì không còn cách nào Mộ Trì đi chạy bộ sáng, Kiều Dư An thay quần áo, mặc áo dài quần dài, ở quê nhiều muỗi, nếu mặc quần đùi thì tới lúc đó chắc chân toàn "bông hoa nhỏ".Ăn sáng xong thì phải chạy qua nhà cũ đón mẹ Giang, lấy đồ cúng viếng rồi mới lái xe tới đập Vân cách của Kiều Dư An cũng khá hợp với mẹ Giang, hai người cười cười nói nói suốt cả chặng đường, thỉnh thoảng Giang Mộ Trì tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn một chút, mẹ Giang cười tươi như hoa. Kiều Dư An đúng thật là một chú hề, cô luôn có cách khiến cho người khác cảm thấy vui nhà khá xa, nhưng may là đường đi cũng thuận lợi, không có gồ ghề lồi lõm gì nhiều, phong cảnh trên đường cũng khá đẹp. Khoảng hai giờ sau thì đến nơi, đập Vân Lĩnh không tính là giàu có nhưng cũng không tính là nghèo. Trên cơ bản thì gia đình nào cũng có nhà xây bằng gạch, mà đều là nhà riêng có cửa ngõ sân vườn của ông bà nội ở giữa sườn núi, phía dưới là một vùng ruộng tốt, bây giờ đang ra mạ, cả vùng đất xanh non mơn mởn nhìn rất thích bà nội đã tới Vân Thành vào buổi tiệc rượu lần trước, cũng đã gặp Kiều Dư An, bây giờ hai cụ thấy cô tới, vội vàng đi tới kéo tay cô, "An An đến rồi, mới vài ngày không gặp mà lại xinh hơn rồi đấy.""Bà nội, bà biết dỗ ngọt con nít quá ạ, bà nói vậy chắc con tự luyến luôn mất.""Ai ôi!!!, bà nội nói thật mà, mau vào nhà ngồi đi con."Mọi người vào nhà ngồi một lúc rồi mới mang theo đồ cúng viếng đi lên núi. Ông bà nội không đi nên chỉ có bốn người nhà họ đi, bây giờ trong không khí đã lãng đãng mùi nhang nhói. Hôm nay là tiết thanh minh nên nhà nào cũng lần lượt lên núi bái tế, họ mới đi một đoạn đường mà đã gặp được rất nhiều người. Vì đều là quen biết nên gặp nhau là cười haha chào hỏi. Kiều Dư An mới tới lần đầu nên chỉ ngại ngùng cười chào, Giang Mộ Trì giới thiệu tới ai thì cô chào người đó."Ở đây náo nhiệt quá đi..." Kiều Dư An nắm lấy góc áo của Giang Mộ Trì, đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được bầu không khí như vậy."Ngày trước còn náo nhiệt hơn nhiều, bây giờ có lệnh cấm pháo hoa rồi, chứ trước kia là tiếng pháo hoa cứ bùm bùm suốt cả ngày đấy.""A, tiếc thật, nhưng mà bây giờ cũng tưng bừng náo nhiệt lắm rồi.""Em đi được không? Đường núi hơi khó đi đấy." Giang Mộ Trì rèn luyện thân thể quen rồi, với lại năm nào anh cũng tới, Kiều Dư An sống ở thành thị, cô không chuẩn bị gì cả mà tới nơi đây, anh sợ cô không chịu nổi."Oke lắm ạ, em mang giày thể thao, không sao đâu." Kiều Dư An còn treo máy SLR trên cánh tay, hào hứng vô cùng. Không khí ở đây cực tốt, có mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ của cỏ xanh, mang theo cả hương vị của sự sống."Vậy là được rồi." Giang Mộ Trì nhớ tới sức mạnh khỉ quậy dồi dào của Kiều Dư An, có lẽ đến lúc cấy mạ còn làm lưu loát hơn cả anh. Có một nàng dâu không hề tỏ ra màu mè hoa lá, làm việc còn lưu loát gọn gàng, thảo nào ba và mẹ đều thích cô họ Giang có mấy ngôi mộ, đều nằm trên ngọn núi này, bái tế xong hết một lượt, mọi người cũng đã hơi đói bụng, về đến nhà thì ông bà nội cũng đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi."An An đói bụng không, nhanh rửa tay ăn cơm nào." Bà nội vẫn tươi cười nói chuyện với Kiều Dư An, không hề tỏ vẻ không kiên nhẫn hay khó chịu mà trái lại là càng nói càng vui."Đúng là hơi đói ạ, bà nội làm món ngon gì thế ạ?" Kiều Dư An sờ bụng."Sang đây xem đi, đều là món nhà làm cả, không biết là có hợp với con không." Bàn ăn được bày ở trong sân, trong sân cũng trồng đầy các loại cây ăn quả, nhất là cây sơn trà, cành cây trĩu nặng tới mức rủ xuống, trên cành cũng đã có đầy những quả sơn trà vàng óng ánh."Bà nội, cô ấy không kén ăn đâu ạ, cái gù cũng ăn được, dễ nuôi lắm." Giang Mộ Trì hiếm khi vui vẻ nói Dư An nghe thấy thì hung dữ trừng mắt với anh, nói làm như cô giống heo ấy."Ha ha ha, không kén ăn là tốt rồi, mau ngồi đi." Bà nội cười tới mức hai mắt nheo lại với nhau, nhìn tình cảm vợ chồng son tốt như vậy làm bà cụ càng vui vẻ là món ăn nhà làm nhưng ăn vô cùng ngon, cộng thêm việc leo núi một tiếng rưỡi đồng hồ mệt mỏi nên Kiều Dư An đói bụng cực kì, ăn hết một chén cơm còn muốn ăn nữa. Nhưng cô lại không muốn bới nữa, cảm thấy ăn nhiều sẽ biến thành Mộ Trì nhìn ra, bới cho cô một chén nữa, "Người trong nhà thôi, đừng có gò bó, ăn thoải mái đi.""Cám ơn anh...." Đôi khi sự cẩn thận của Giang Mộ Trì lại khiến Kiều Dư An rung người lớn nhìn nhau cười cười, thằng nhóc đầu gỗ này vạn năm nhăn mặt nhíu mày, có vợ rồi thì quả nhiên là thay đổi, cũng biết chăm sóc người khác chén cơm này xong, không có gì bất ngờ xảy ra, Kiều Dư An no căng, ăn xong thì đi dạo trong sân tiêu cơm. Cô nhìn những quả sơn trà óng a óng ánh kia, không khỏi chảy nước dãi, cô kéo Giang Mộ Trì đang đứng bên cạnh."Giang Mộ Trì, có thể hái mấy trái sơn trà kia không?"Anh ngẩng đầu liếc thử, "Em muốn ăn à? Chắc là còn chua đấy, chưa chín đâu."Cây sơn trà ở đây là chín nhanh nhất thôn, sơn trà nhà người ta còn bé xíu thì ở đây đã bị ăn gần hết, sau khi chín ăn cũng ngon, có vị chua chua, nhưng chủ yếu là ngọt."Muốn ăn, hái cho em một trái để ăn thử xem có ngon không." Kiều Dư An mong đợi nhìn anh, khiến cho Giang Mộ Trì từ chối không một cái cho cô, Kiều Dư An nhận lấy cắn một miếng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, "Chua quá là chua...." Chua ê hết cả răng, nước bọt trong miệng túa ra ào ào."Ngốc, đã nói là chưa chín lắm đâu mà." Giang Mộ Trì dí đầu cô."Hừ!" Kiều Dư An tất nhiên không phục, tìm đúng thời cơ, nhét nửa trái còn lại vào miệng Giang Mộ Trì, sau đó cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cười y như là chú mèo được ăn vụng Mộ Trì bị cô làm cho ngây người, nhả không được mà nuốt cũng không xong, nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống, thật sự là quá chua, anh giơ tay muốn gõ đầu Dư An cười chạy ra, "Haha, ngon mà."~hết chương 15~Tác giả nói ra suy nghĩ của mìnhVở kịch nhỏMột ngày nọ, tên trộm kia lại có ý định trộm bình điện của Kiều Dư An, vừa mở ra nhìn, cạy không ra, nghĩ thầm "Bỏ đi, trộm luôn cả cái xe điện là được chứ gì."Kiều Dư An "......"
Edit MinTết Thanh Minh từ đập Vân Lĩnh trở về Kiều Dư An nằm trong nhà hai ngày, quá lâu không có vận động, coi như lúc ấy rất có sức lực, nhưng sau đó liền hoàn toàn không được, ngày thứ hai liền đau lưng chuột rút, nằm ì trong ngày qua đi chính là lúc hẹn với đám người Đinh Thành Hoành đi chụp hoa Đỗ Quyên dại, Đinh Thành Hoành và cô cũng là bạn cũ, cùng một câu lạc bộ, lần này còn có hai người khác, tổng cộng hai nam hai nữ, cùng nhau lái xe đi, Thành Hoành đã lên kế hoạch lộ trình xong, dựa theo kế hoạch tước 5h chiều có thể trở về, Giang Mộ Trì bình thường tan làm năm giờ rưỡi mới đến nhà, vậy cũng còn sáng lúc Kiều Dư An rời giường Giang Mộ Trì đã đến công ty, cô thay quần áo xong rồi ăn điểm tâm liền đi ra ngoài, nói với chị Triệu là đi ra ngoài chơi với bạn, giữa trưa không trở lại ăn đón xe đến câu lạc bộ, mấy người khác đều đến rồi, còn có một cậu con trai gọi là Tiểu A, nữ sinh gọi là Lưu Hi, đều là bạn bè tốt của câu lạc bộ, người vừa đủ liền xuất được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Thành Hoành phụ trách lái xe, Tiểu A ngồi ở ghế lái phụ nhìn đường, cô và Lưu Hi ở phía sau nói chuyện phiếm."Chị Kiều, rất lâu không có gặp chị, gần đây đang làm gì vậy?""Không làm gì cả, câu lạc bộ còn cần bao lâu mới có thể sửa chữa xong, chị ở trong nhà sắp buồn chán đến mốc meo rồi.""Còn nửa tháng nữa là xong, như vậy chúng ta lại có thể làm việc, cả ngày trong nhà thật sự vô cùng nhàm chán." Đinh Thành Hoành chen vào nói, thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Kiều Dư An."Cũng đúng, Tiểu A, không phải cậu muốn kết hôn với bạn gái của cậu sao? Thế nào rồi, tại sao không mời chị uống rượu mừng?"“Chị Kiều, chuyện này chị không thể trách em, chia tay rồi, em đang khổ sở đây." Tiểu A cười khổ."Không sao không sao, sau này chị giới thiệu cho cậu một người." Yêu đương nha, chia tay là quá bình thường, kết hôn còn ly hôn mà."Vậy em nhớ rồi đấy, chị Kiều, chuyện chung thân đại sự sau này của em đều nhờ vào chị nha." Tiểu A là một nam sinh mặt tròn, có chút non nớt của con nít, đặc biệt đáng yêu, Kiều Dư An vẫn là rất ưa thích."Được, sau này nhất định chắc chắn giới thiệu cho cậu một người." Kiều Dư An vỗ ngực cam đoan, bạn bè mà cô quen biết trải khắp nơi, chỗ nào cũng quen, du lịch đều không cần tìm người dẫn đường."Chị Kiều cũng không có bạn trai đâu, vậy mà cậu còn chờ cô ấy giới thiệu." Đinh Thành Hoành cười cười."Chị Kiều xinh đẹp như vậy, không thiếu đàn ông theo đuổi.""Ha ha." Kiều Dư An cười cười, không có nhiều lời, bọn họ cũng không biết cô đã kết hôn rồi, về phần cô là con gái Kiều gia ở Vân Thành cũng không biết, tất cả mọi người tưởng rằng trùng tên trùng họ, cái tên này cũng rất phổ biến, trùng tên cũng rất bình Dư An không phải cố ý giấu diếm, chỉ là trước đây sau khi nói chuyện này với người khác, cuối cùng tình cảm sẽ thay đổi, trở nên có vẻ xấu hổ, thời gian lâu dài Kiều Dư An liền khó chịu, dứt khoát không nói nữa, bọn họ chỉ cho là Kiều Dư An là người bình thường có gia cảnh tốt một xe khoảng ba giờ, gần mười một giờ mới đến đích, nhưng mà còn phải đi lên núi, Kiều Dư An nghĩ thầm thời gian này cũng không biết có thể trở về trước 5 giờ không, nếu thực sự không thể quay về thì nói với Giang Mộ Trì một dừng lại, cầm đồ liền lên núi, mảnh rừng núi này tương đối nguyên thủy, không có vết tích nhân công khai thác, chỉ là cũng chỉ có chỗ như vậy mới có hoa Đỗ Quyên dại, bằng không sớm bị người ta đào về nhà trồng được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn núi hơn một giờ mới tìm được một cây nhỏ, ngại quá nhỏ, tiếp tục tìm, mặc dù mục đích là hoa Đỗ Quyên, nhưng cũng có phong cảnh khác, nên chụp không ít, mệt mỏi thì đúng là có chút, nhưng cũng đi sâu thêm một chút, bọn họ phát hiện một mảnh lớn, nguyên một mảnh rừng đều là hoa Đỗ Quyên dại, lúc này chính là thời đểm nở hoa, một biển hoa rộng lớn."Những hoa này giống như nhiều năm rồi, chúng ta tới không lỗ.""Đúng vậy, may là ở trong rừng sâu núi thẳm, bằng không sớm đã bị đào đi.""Chúng ta nhanh chụp đi, tôi thấy giống như trời muốn mưa." Kiều Dư An ngẩng đầu nhìn, bầu trời ở đây cũng không phải rất dễ nhìn thấy, đều bị rừng cây cao lớn che khuất, khoảng thời gian này vốn chính là tết Thanh Minh, mưa bắt đầu nhiều, nhưng mà đều là mưa nhỏ, mưa to vẫn tương đối ít, nhưng không quen chỗ này, không chắc có phải mưa nhỏ hay không."Vậy được, hôm nay mình tra dự báo thời tiết không có mưa, hẳn là sẽ không mưa." Đinh Thành Hoành nhìn trời một chút."Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta còn phải ra ngoài." Kiều Dư An không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút luống cuống, luôn cảm thấy bất an, thật giống như là sắp có chuyện."Nói cũng đúng, vậy chúng ta mau mau."Thời tiết mùa này, thay đổi bất thường, bọn họ mới quay chụp xong chuẩn bị đi, trời lập tức liền tối xuống, từng giọt mưa to trút xuống, mấy người cũng chỉ có Kiều Dư An mang theo một cây dù, nhưng những thiết bị này lại không thể dính mưa, đành phải để Đinh Thành Hoành đeo thiết bị và che dù."An An cũng tới tránh mưa đi?" Đinh Thành Hoành nghĩ nghĩ liền kéo Kiều Dư An."Để Lưu Hi che đi, thân thể của mình tốt, không có việc gì." Lưu Hi tương đối gầy yếu, thường xuyên bệnh, sức khỏe của Kiều Dư An tốt hơn cô thể thuyết phục Kiều Dư An, nên Đinh Thành Hoành cùng Lưu Hi bung dù che thiết bị, Tiểu A cùng Kiều Dư An dầm mưa, dựa theo đường cũ trở càng ngày càng tối, đường khó đi, mưa cũng lớn, Kiều Dư An lấy điện thoại di động ra muốn xem bản đồ một chút, kết quả phát hiện điện thoại không có tín người còn lại xem xét, cũng đều không có tín hiệu như nhau, lần này liền luống cuống, nơi hoang vu vắng vẻ, lại thời tiết này, mưa rào tầm tã, mắt thấy trời sắp tối rồi, lỡ như lạc đường, vậy coi như nguy to rồi."Mọi người còn nhớ rõ đường không? Theo đường cũ trở về sẽ không có chuyện gì." Kiều Dư An là an ủi bọn họ, cũng là tự an ủi mình, giờ phút này trong lòng có chút hối hận, không nên tự mình đi đến chỗ như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, cha mẹ nên làm sao bây giờ, Giang Mộ Trì có buồn chút nào không, bản thân cô nghe dạy bảo chưa đủ nhiều hay sao, lại dám gan to bằng trời, hơn nữa còn không báo với bất kỳ vẫn chưa thích nghi được rằng mình đã kết hôn, lúc đi cũng không có nói với Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì có đi tìm cô không."Đi thôi, chúng ta đi chậm, mọi người cẩn thận một chút, đừng ngã." Đinh Thành Hoành và Lưu Hi đi ở phía tay có bản đồ bằng giấy, chỉ là trời mưa không tiện nhìn, sắc trời tối xuống, cũng không dễ phân biệt, điện thoại vừa không có tín hiệu, mỗi một bước đặt chân của Kiều Dư An đều rất ổn, sợ mình sẽ té một hồi, bọn họ thật đúng là lạc đường, nhìn cũng không thấy đường, đành phải đánh cược một lần chọn một con đường có chút dấu vết, xem ra có người đi qua, còn có một chút vết tích, dọc theo con đường này đi xuống, bọn cô không tìm thấy đường quen thuộc, nhưng mà lại trông thấy một căn nhà cũ."Chúng ta đi qua nhìn một chút, hẳn là nhà bị bỏ, qua đó tránh mưa.""Được."Kiều Dư An đã toàn thân ướt đẫm, mưa quá lớn, không mở mắt từ từ, mới phát hiện không phải bị vứt bỏ, trong vườn còn rau quả do người trồng, có một ông cụ trong nhà ra, trông thấy mấy người bọn cô còn tưởng rằng là người xấu, bọn cô phải giải thích một phen mới khiến cho ông cụ tin tưởng, để bọn cô đi vào tránh Dư An vắt nước trên quần áo, nhìn mưa rào tầm tã ngoài phòng, phòng này có một cái đồng hồ cũ nát, nhưng mà cũng còn hoat động, phía trên đã chỉ năm giờ, nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn không có tín hiệu, cắn chặt răng, không biết Giang Mộ Trì lúc này có phát hiện cô còn chưa về không.***Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, Giang Mộ Trì nhìn mưa to ngoài trời, nghĩ muốn về trễ một chút, cầm điện thoại gọi cho Kiều Dư An "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại. . ."Giang Mộ Trì nhíu mày, giờ này, trong nhà cũng không phải lúc không có ai, anh lại gọi một lần nữa, vẫn là như vậy, đành phải gọi cho chị Triệu, chị Triệu ngược lại là nhận điện thoại rất nhanh."Chị Triệu, phu nhân còn đang nghỉ trưa sao?" Hai ngày này Kiều Dư An ngủ dậy trễ."Tiên sinh, phu nhân không ở nhà." Chị Triệu nghi hoặc "Buổi sáng phu nhân liền ra ngoài, nói là đi ra ngoài chơi với bạn, đến bây giờ cũng chưa trở về nữa.""Gọi điện cho phu nhân không được, cô ấy có nói đi đâu không?""Phu nhân không có nói, chỉ nói trước năm giờ sẽ trở về, nhưng bây giờ đã 5h10', nhưng mà bây giờ trời mưa, cũng có thể là muộn một chút.""Nếu như phu nhân về, mau chóng nói cho tôi." Giang Mộ Trì cúp điện thoại, mưa bên ngoài lớn như thế, có thể đi nơi nào, đến điện thoại cũng không nghe, trong lòng Giang Mộ Trì có chút dự cảm không số nội bộ gọi Thiệu Tiêu Tiến đến; "Cậu đi giúp tôi hỏi thăm phương thức liên lạc với mấy người bạn của phu nhân một chút.""Vâng." Hiệu suất làm việc của Thiệu Tiêu rất nhanh, mấy người bạn của Kiều Dư An đều là những nhà có tiếng ở Vân Thành, muốn tìm phương thức liên lạc cũng khá khi tìm được, Giang Mộ Trì gọi điện thoại cho bọn họ, kết quả không ai biết, đều nói không có liên lạc, mấy người bạn gọi điện thoại cho cô ấy cũng nói không gọi được, lông mày của Giang Mộ Trì nhíu chặt, Kiều Dư An rốt cuộc là đi Mộ Trì không còn tâm trạng làm việc, một phần công việc cuối cùng đều chất đống trên mặt bàn, Thiệu Tiêu cũng vội vàng đi vào, lúc đầu đều muốn tan làm, kết quả Kiều Dư An không thấy, nhìn dáng vẻ Giang tổng nóng nảy, Thiệu Tiêu chỉ có thể hết sức tìm ra chút thời gian, Thiệu Tiêu nghe được một chút tin tức "Giang tổng, phu nhân làm việc ở một câu lạc bộ chụp ảnh, gần đây câu lạc bộ này đang sửa chữa cải tạo, nên không hoạt động, nhưng tôi nghe nói phu nhân cùng mấy thành viên của câu lạc bộ đi trên núi tìm hoa Đỗ Quyên dại.""Núi nào? Mấy người?""Hết thảy bốn người, về phần ngọn núi nào cũng không biết, bọn họ không có trò chuyện trong group chat chung, có thể là bàn trong group chat riêng.""Tìm bộ phận kỹ thuật, phá giải mật mã tài khoản của cô, tìm nhật ký nói chuyện." Tay Giang Mộ Trì khoác lên trên mặt bàn, lông mày vẫn không có buông lỏng, đã hơn sáu giờ, trời lại mưa, trời tối sớm, một hồi nữa hoàn toàn nhìn không thấy."Vâng, tôi làm ngay." Thiệu Tiêu cũng không nghĩ tới, bộ phận kỹ thuật của công ty thế mà dùng để làm chuyện trộm nick chat như mấy phút sau, Thiệu Tiêu trở về "Giang tổng, núi Vọng Lạc, lái xe đi nhanh nhất cũng cần hai giờ rưỡi, hơn nữa ngọn núi này chưa từng được khai thác, nằm ở nơi giao nhau giữa Vân Thành và Nguyên Thành, rất là hoang vu, cũng rất rộng.""Cậu đi chuẩn bị xe, mang thêm mấy người, lập tức đi tới."Chỗ xa như vậy, Giang Mộ Trì cũng chưa hẳn có nắm chắc, suy tư một hồi, cầm điện thoại lên, bấm số của Kiều Thừa Tu "Anh hai, An An mất tích."Tác giả có lời muốn nóiBộ phận kỹ thuật Tôi cảm thấy, mình bị xúc mình đi đến vùng núi hoang vu chưa khai thác rất nguy hiểm, mọi người phải chú ý, đi đến chỗ xa lạ, đi ra ngoài nhất định phải nói trước với người nhà bạn bè, chớ học An An, An An đây là ví dụ.==========Min Ha lô các bạn độc giả, mình là Min. Mình edit chuyện này hy vọng các cậu thích, mong các cậu ủng hộ mình để mình nhanh lấp hố nhé. *Bắn tim*。 À mà nhớ là mở chữ cỡ to xíu đọc cho khỏi nhức mắt truyện dài lắm. Chương sau mình sẽ mần cái pass nhỏ nhỏ để chống trộm nha.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Ái Ái______ Trái tim của Kiều Dư An nằm yên trở lại trong lòng, cô thở phào một cái, may là không quá mất mặt, hai người kết bạn WeChat với nhau khá Kiều Dư An đặt biệt danh WeChat cho Giang Mộ Trì thì nổi lên ý xấu, gõ mấy chữ "tảng băng *đẹp trai ngút ngàn*". *Nguyên văn là "thịnh thế mĩ nhan" ý chỉ những người vừa trẻ vừa đẹp, mà trẻ đẹp ở hàng top đầu í. Giá trị nhan sắc quả thật rất cao, nhưng người này lại quá lạnh lùng, người đẹp hệ cấm dục, trông có vẻ khó tiếp cận, lại kiệm lời nữa chứ. Chỉ là mặt hết sức đẹp trai, giọng nói cũng quyến rũ nữa, vì mặt và cổ họng của anh ta, thôi thì cô cố gắng kết giao vậy. Nhìn hai người trao đổi phương thức liên lạc, ba mẹ hai bên đều thở phào một hơi, có thể thực hiện bước đầu thành công như vậy là tốt rồi. Mẹ Giang nghĩ thầm đây cũng là một mở đầu tốt đấy chứ, lúc trước Giang Mộ Trì sẽ thà chết cũng không làm thế với những cô gái khác, bà còn đang sợ lỡ đắc tội với nhà họ Kiều, dù sao thì đây cũng không đơn giản chỉ là xem mắt mà còn là xã giao bạn bè nữa. Cuộc gặp này mang tên là bạn bè gặp mặt, thật ra bản chất là một bữa ăn tối xem mặt vui vẻ, ít nhất thì những người lớn cũng cảm thấy vui vẻ. Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy, vừa lên xe là mẹ Kiều đã hỏi ngay cảm giác của Kiều Dư An, "Con thấy A Trì sao hả? Mẹ thấy người thanh niên này rất tốt, đẹp trai, hành vi cũng đúng mực. Thảo nào ai ở Vân Thành này cũng khen là kỳ tài kinh doanh, cũng không biết người ta có vừa ý con hay không nữa." Kiều Dư An còn có thể nói gì chứ, mẹ Kiều vừa mở miệng là đã khen Giang Mộ Trì hết lời, nhìn kiểu vầy là hài lòng 120% với anh ta, hài lòng đến mức mà thấy con gái mình không xứng với anh ta??? Nói tới đây, Kiều Dư An cũng rất bất mãn, tức giận trừng mắt thật to, "Mẹ à, nào có ai lại như mẹ vậy chứ? Con là con gái mẹ hay anh ta là con trai mẹ, sao mà khen người khác lắm thế?" "Nếu mà mẹ có đứa con trai như vậy thì chắc đang ngủ mẹ cũng phải cười tỉnh. Lão Kiều, ông thấy sao hả?" Mẹ Kiều vỗ vỗ vào lưng ghế phía trước. "Ừ, không sai, lúc trước tôi cứ tưởng cậu ấy chỉ hào nhoáng bên ngoài thôi, hàn huyên vài câu thì mới nhận ra đây đích thực là một thanh niên có năng lực. Tôi thấy á... vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn, An An chỉ thích ăn nhậu chơi bời, còn giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn, chắc người ta không thích kiểu như vậy đâu." Thậm chí ngay cả ba Kiều mà cũng khen Giang Mộ Trì không dứt, tính tình trầm ổn, cử chỉ đứng đắn, ông tùy ý nói một chút chuyện công việc mà Giang Mộ Trì cũng có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa nói rất có lý lẽ, người đàn ông như vậy khó trách được nhiều người ca tụng. Kể cả ba Kiều cũng cảm thấy hai người không xứng đôi. "A a a, không phải chứ, ba mẹ bị sao vậy ạ? Con kém cỏi lắm sao?" Kiều Dư An cực kỳ không cam lòng, tuy Giang Mộ Trì vô cùng đẹp trai nhưng cô cũng không thua anh ta mà...? Sao nhìn hai người như đang có ý rằng cô không hề xứng đôi với anh ta vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ? "Ha ha ha, cũng không phải thế, con gái của ba sao có thể kém cỏi chứ, chỉ là ba thấy đứa trẻ như Tiểu Trì sẽ không thích loại hình kiểu như con đâu." Ba Kiều cười giải thích rồi quay về phía mẹ Kiều, "Nếu không thì con đi thêm vài lần nữa, đặng xem thử có ai phù hợp với mình hơn không?" Đây là có ý định tìm đối tượng xem mắt tiếp theo cho Kiều Dư An à? "Để tôi về rồi tìm thử, tôi cứ tưởng là người ta nói ngoa đấy chứ, ai ngờ thằng bé ưu tú đến như vậy, haiz, được rồi, ưu tú quá cũng không được, lỡ đâu sau này lại khiến An An tủi thân." Mẹ Kiều cũng là suy nghĩ cho con gái mình, đàn ông tốt tuy là khó tìm, nhưng mà hào quang của Giang Mộ Trì không phù hợp với con gái nhà mình, sau này nếu ở chung thì có thể sẽ bị chèn ép, sao họ đành lòng để chuyện đó xảy ra chứ. Kiều Dư An nhìn thấy ba mẹ nói về người khác như chốn không người, vòng tay trước ngực thở phì phò tựa lưng vào ghế ngồi. Cái gì vậu chứ, dựa vào đâu mà lại thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì, không phải là Giang Mộ Trì chỉ đẹp trai một chút thôi sao? Không phải là giọng nói hay một chút thôi sao? Sau lưng cũng không biết rốt cuộc là người hay là quỷ đâu, nói không chừng anh ta đang vờ là người tốt đấy, hừ! Trong lòng càng nghĩ càng giận mà, Kiều Dư An chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế. Mấy lần xem mắt trước đây, ba mẹ đều đổ cái sai về phía nhà trai, thế mà lần này lại đổ cho cô? Vầy thì làm sao mà nhịn được, cô không nhịn được! Kiều Dư An là một người có tính chống đối, ba mẹ nói như vậy, trong lòng cô lại càng không tin tưởng. Cho dù hai người không ở bên nhau thì đó cũng là do cô từ chối, sao có thể là do ba mẹ ghét bỏ không xứng đôi với Giang Mộ Trì được. Cô không thể nào nhịn được cái kiểu nói chuyện này, cắn chặt môi nghĩ cách làm thế nào để hòa ván -Giang Mộ Trì đưa ba mẹ về nhà rồi chuẩn bị đi lại bị mẹ giang kéo tay, "Haiz, Tiểu Trì à, chớ đi vội, con nói với mẹ một chút về An An xem nào?" "Mẹ, mẹ nói không phải là xem mắt cơ mà?" Giang Mộ Trì đau đầu vuốt vuốt thái dương, quả nhiên miệng của mẹ mình là quỷ gạt người mà. "Mẹ chỉ hỏi một chút thôi, sẵn tiện hỏi thôi mà. An An còn chưa có đối tượng, mẹ nghe nói gần đây nó đang xem mắt, mẹ thấy An An rất tốt, xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, không hề giống lời đồn đãi bên ngoài lúc nào. Mẹ nghĩ chắc là mấy người kia ghen ghét mới đồn đại một đứa con gái tốt ra như vậy. Con cũng lớn rồi, nếu thấy An An tốt thì ráng chủ động một chút đi, cô gái đẹp như vậy mà do dự một giây thôi là bị người ta cướp mất đấy." Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ cúi đầu uống trà của Kiều Dư An, nói "Mẹ, tụi con mới gặp nhau một lần mà, mẹ làm như quen thân lắm rồi ấy." "Vậy thì sao chứ, đàn ông thì nên chủ động một chút. Con học tập ba của con kìa, trước kia ba với mẹ cũng gặp nhau lần đầu, nếu ba con không chủ động thì không biết bây giờ con đang ở cái ngõ ngách nào đâu." Giang mẫu lườm Giang Mộ Trì một cái sắc lẹm, ngày xưa ba Giang theo đuổi bà thì lắm chiêu trò, sao giờ lại sinh ra một thằng nhóc đầu gỗ như vầy chứ? Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* vỗ vỗ tay anh. Đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là lĩnh vực tình cảm thì lại trống trơn. Khi còn nhỏ thì có thể cho là chuyên tâm học tập, sau khi tốt nghiệp thì chuyên tâm làm việc, điều này cũng tốt. Nhưng bây giờ đã qua cái tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, vẫn là thanh niên sức như sức trâu, vậy mà mấy năm ròng vẫn không thấy bóng dáng của con dâu, chẳng lẽ lại muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại hay sao? Như vậy sao được chứ. *Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. "Con chủ động một chút, có nghe hay không? Cô gái xinh đẹp như vậy mà con còn không thích thì con muốn lên trời à?" "Dạ, con biết rồi." Hiếm khi Giang Mộ Trì cười khẽ được một cái, nghe giọng điệu mẹ nhà mình cứ như là đang nói về con gái ruột, cũng ít khi thấy mẹ thích một cô gái đến như vậy. "Vậy là tốt rồi, con về chú ý an toàn nhé, đừng có lái xe nhanh quá, nhớ chủ động một chút nhen...." Giang mẫu thấy Giang Mộ Trì nở nụ cười nên cũng cười đứng lên. Xem ra lần này có hy vọng rồi, mấy lần trước đều từ chối thẳng thừng, lần này không từ chối thẳng tức là có một tia hy vọng, như vậy là tốt rồi.... Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà cũ, gặp đèn đỏ nên dừng lại, gác tay lên trên cửa sổ xe, trong miệng thì thầm câu "Kiều Dư An", trong đầu tự nhiên hiện lên những móng tay màu đỏ trên chén sứ trắng, khóe miệng hiện lên chút ý cười, khuôn mặt lạnh như băng giờ đây như đang tan chảy. "Reng...reng...reng" Điện thoại được đặt ở bên cạnh rung lên kéo hồn của Giang Mộ Trì về, bắt máy thì bên kia nói vài câu, công ty xảy ra chút việc nhỏ, "Biết rồi, tôi tới ngay đây." Vừa lúc nhảy sang đèn xanh, Giang Mộ Trì tỉnh táo trở lại, để điện thoại sang một bên rồi nổ máy xe biến mất trong màn -Kiều Dư An vừa về đến nhà là đã bộc phát sự giận dữ bất bình bằng cách oanh tạc bằng giọng nói trong nhóm chị em của mình, thái độ của ba mẹ thật sự là hơi quá đáng, rõ ràng là đang nâng người lên đạp mình xuống, trên thế giới này có người nào mà Kiều Dư An cô không xứng cơ chứ? Có bao giờ cô bị ghét bỏ như vậy đâu, càng nghĩ càng giận, cái giọng điệu nói chuyện ấy mà không được phát tiết thì rất là khó nhịn, nhưng mà không phát tiết được với ba mẹ nên đành phải phát tiết với nhóm chị em. Không hiểu sao lại bị cả đám cười nhạoLâm Tự Cẩm "Ha ha ha ha bà mẹ nó, chú dì quả là bảo vật sống mà, giờ tao lại muốn gặp Giang Mộ Trì để xem anh ta ưu tú cỡ nào cơ đấy." Dương Khinh Tuyền "Chậc chậc chậc, mày kém người ta bao nhiêu mà lại khiến cho chú dì ghét bỏ mày đến mức như vậy hả?" Cao Phái Thanh "Lời này của A Tuyền không đúng rồi, lão Kiều bị ghét bỏ đâu phải vì cái chuyện đó đâu cơ chứ? Nó là cô gái ăn chơi trác táng nổi danh ở Vân Thành chúng ta mà...." Nhìn thấy vẻ cười nhạo của tụi bạn, Kiều Dư An cảm thấy trong đầu như có cây pháo đang đốt, nổ đùng đùng không dứt. "Tụi mày quá đáng rồi đấy, bọn mày là chị em của ai hả, sao mà giống ba mẹ tao vậy hả. Bây giờ mẹ tao đã xem xét tìm kiếm đối tượng xem mắt kế tiếp cho tao rồi kìa, hoàn toàn nghĩ rằng tao và Giang Mộ Trì không có khả năng yêu nhau, tức chết tao mà." Cao Phái Thanh "Đừng giận đừng giận, tao từng nghe anh tao kể về Giang Một Trì, đúng thật là một nhân vật chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào, là một bông hoa cao lãnh, tuyết liên trên núi cao, mày và anh ta vốn dĩ chẳng hợp nhau, mày tức cái gì chứ." Lâm Tự Cẩm "Chị Kiều à, không phải là mày thích anh ta đấy chứ? Nghe nói anh ta cực kì đẹp trai, chẳng lẽ đã chạm trúng trái tim nhỏ bé của mày khiến mày mở cờ trong bụng rồi hả?" Dương Khinh Tuyền "A há, thảo nào tức giận như vậy, thì ra là thích rồi à, thích thì cứ theo đuổi đi. Đến lúc đó kéo tới trước mặt chú dì, dọa bọn họ hết hồn luôn." Kiều Dư An bị lũ bạn nói đến mức mặt đỏ tía tai, "Tụi bay nói bậy, tao không có, tao chỉ không phục thôi, nói không chừng anh ta thích tao thì có, sao mà tao không xứng đôi với anh ta được chứ." "Ha ha ha, mày nói câu đó mà mày không xấu hổ hả? Người trong nhóm này đều biết hai người chênh lệch ra sao? Nói khéo léo một chút thì người ta là tài liệu dạy học chính diện, còn mày là ví dụ phản diện." Lâm Tự Cẩm đâm thêm một nhát. Kiều Dư An nhìn thoáng qua gương, mặt hồng ửng, nhưng mà không thể hạ thấp uy phong của mingf được, "Hừ hừ, tụi bay cứ đợi đấy, tao không tin là không bắt được tên đàn ông này!" Quăng điện thoại đi, Kiều Dư An nhào lên giường, trong đầu đều là gương mặt của Giang Mộ Trì, không thể không nói đối với một người chuộng vẻ ngoài như cô, giá trị nhan sắc là chính nghĩa, giá trị nhan sắc là lẽ sống. Trong thế giới mà phẫu thuật thẩm mĩ trở thành phong trào như hiện nay, giá trị nhan sắc khiến cho Kiều Dư An gặp mà không thể quên tương đối ít, những người phẫu thuật thẩm mĩ cô liếc một cái là phân biệt được, tất nhiên là không đẹp đối với cô. Nhưng mà nhan sắc của Giang Mộ Trì kia chắc chắn là tự nhiên, được ngắm một khuôn mặt đẹp trai như vậy là một loại hưởng thụ, cộng thêm giọng nói êm tai, đúng thật là cô chưa gặp qua người đàn ông nào ưu tú hơn Giang Một Trì cả. Lúc trước cô cảm thấy Giang Mộ Trì lạnh lùng quá, lạnh như băng vậy. Nay bị ba mẹ, bị bọn chị em ghét bỏ, trong lòng cô dâng lên cảm giác không cam lòng, cô phải thử vận may một chút, người đàn ông đẹp trai như vậy thì dù có làm bạn thôi cũng tốt. Kiều Dư An lại lụm điện thoại lên, mở giao diện WeChat của Giang Mộ Trì ra, nghĩ nên ngắn cái gì đây? Cô không có cái loại ý nghĩ là con gái thì không nên chủ động, chỉ cần là mình thích thì mình là người can đảm chủ động, không phân biệt giới tính. "Hế lu~, xin chào bạn học Tiểu Giang, anh về nhà chưa?" Kiều Dư An nhắn lời xin chào trước, đợi một lúc vẫn không thấy trả lời nên đành đi tắm rửa. Lúc tắm xong quay lạu vẫn chưa thấy hồi âm, Kiều Dư An bĩu môi, lại nhắn thêm hai tin nữa. "Có đấy không có đấy không?" "Dì không bảo anh phải chủ động một chút à, thế mà lại không để ý tới tôi." Sau đó Kiều Dư An lại nhắn một cái meme "bé heo con nói lầm bầm"* vô cùng đáng yêu, tự cô nhìn mà cũng buồn cười. *Có lẽ là cái hình này áKhông có trả lời cũng không thèm để ý, chắc là đang bận, dù sao cô cũng thể hiện tâm ý của mình rồi, nếu vẫn không trả lời lại thì... thôi quên đi, cô ném điện thoại đi bắt đầu dưỡng da. Giang Mộ Trì đang mở một cuộc họp nhỏ, mấy trưởng phòng đều đang ở trong văn phòng nghe anh sắp xếp công việc, công ty tạm thời xảy ra chút vấn đề nhỏ. Đang tăng ca bỗng nhiên tin nhắn được gửi tới làm điện thoại trong tay Giang Mộ Trì rung lên. Tất nhiên là anh cảm nhận được nhưng mà đang có nhiều người ở đây nên anh không quan tâm. Lúc tin nhắn kêu tới tiếng thứ ba, anh vô thức nhìn thoáng qua điện thoại, ánh mắt của những trưởng phòng kia cũng theo ánh mắt anh mà nhìn tới chiếc điện thoại. Bởi vì Giang Mộ Trì đã từng nói rằng trong lúc họp cấm mang điện thoại theo, người đặt ra yêu cầu như anh không thể tự vả mặt mình được, nên anh chỉ đẩy điện thoại ra rồi tiếp tục làm việc. Đã qua hơn mười phút, rốt cuộc cũng sắp xếp công việc theo, đám trưởng phòng đi ra ngoài, Giang Mộ Trì mới cầm lấy điện thoại, không hiểu sao trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng. Trượt mở khóa màn hình, thấy là WeChat của Kiều Dư An đã phát liên tục bốn tin nhắn, anh còn tưởng là có chuyện gì gấp lắm, nhưng đọc đến tin cuối cùng thì khóe miệng vô thức nhếch lên, vừa lúc bị trợ lý Thiệu Tiêu đẩy cửa vào trông thấy. Thiệu Tiêu hoảng sợ nhìn Giabg Mộ Trì như đang gặp quỷ, anh ta theo Giang Mộ Trì cũng đã bốn năm rồi, chưa bao giờ thấy Giang Mộ Trì cười, hôm nay bị sao vậy cà? Giang Mộ Trì thấy anh ta thì thu ý cười lại, mặt vô cảm hỏi "Chuyện gì?" "Tổng giám đốc Giang, đây là một phần văn bản cần chữ kí của anh ạ." "Để đó trước đi, đặt một phần ăn khuya cho nhân viên tăng ca đi." "Vâng ạ." Thiệu Tiêu mặt vô cảm nhưng thật ra lòng cực kì hưng phấn đi ra ngoài, tay vừa chạm đến tay cầm cửa lại bị Giang Mộ Trì kêu lại, "Lần sau nhớ gỗ cửa trước khi vào." "Dạ, tổng giám đốc." Thiệu Tiêu vô cùng thắc mắc đi ra ngoài truyền đạt "ý chỉ" này. Lúc trước tổng giám đốc Giang nói đi thẳng vào không cần gõ cửa, chậm trễ thời gian, dù sao trừ anh ra cũng không có mấy người sẽ vào đây, sao bây giờ lại bảo gõ cửa nhỉ, chỉ là tổng giám đốc lớn nhất nên phải nghe theo thôi. Trợ lý đi ra, Giang Mộ Trì mới bắt đầu quay lại WeChat của Kiều Dư An, "Xin lỗi cô, vừa rồi đang tăng ca, sao cô biết mẹ tôi bảo tôi chủ động một chút vậy?" Nhìn con heo đang lầm bầm trên màn hình điện thoại kia, khóe miệng anh hơi cong lên, cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Kiều Dư An đang đắp mặt nạ, nghe thấy chuông điện thoại di động, "Vậy mà anh lại không chịu chủ động hơn một chút, cứ để cho tôi chủ động." Kiều Dư An để điện thoại di động xuống, tự nhủ, "Cũng biết tán gẫu đấy chứ, xem ra cũng không phải không thú vị." "Xin lỗi, lúc nãy đang làm việc, nếu không chúng ta làm quen lại lần nữa nhé?" Giang Mộ Trì nhớ tới bộ dạng của Kiều Dư An rồi nghĩ đến những lời đồn mà mình đã từng nghe kia, nghĩ thầm quả nhiên là đúng như lời mẹ Giang nói, không thể tin những lời đồn đó mà, cô ấy không những không giống kiểu người như vậu mà thoạt nhìn còn khá thú vị Mộ Trì "Chào cô, tôi là Giang Mộ Trì, lần đầu gặp mặt, mong quan tâm nhiều hơn." "Ha ha ha......" Lúc Kiều Dư An thấy tin nhắn này thì cười đến mức rớt cả mặt nạ. Thật sự nhìn không ra đấy, không ngờ Giang Mộ Trì lúc riêng tư lại không hề lạnh như băng, thú vị, vẻ ngoài đẹp trai cũng có linh hồn thú vị. "Chào anh, tôi là Kiều Dư An, là đối tượng xem mắt của anh, mong chỉ bảo nhiều hơn." Giang Mộ Trì "Cô thật là......" Thú vị không nói nên lời, không hề giống những người trước kia, gò bó cứng nhắc, vừa thấy là mất hứng."Tôi làm sao hả?" "Không sao cả, rất tốt." Có sinh lực, có sức sống, khiến cho người ta nghĩ đến là cảm thấy vui vẻ."Hí hí, tôi cũng thấy tôi rất tốt." Kiều Dư An mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng đắc ý cực kỳ, nghĩ thầm vụ này thành cái chắc rồi, làm gì có người đàn ông nào mà cô không hạ được cơ chứ. "Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, tôi làm việc thêm chút nữa đã." Giang Mộ Trì mở ra tài liệu văn bản ra, đã 930 rồi, cũng nên về nghỉ ngơi. "Được, anh làm việc đi." Lần đầu nói chuyện của hai người coi như vui vẻ, điều này khiến cho Kiều Dư An tràn đầy tự tin. Cũng không phải nói là thích nhưng dù sao Kiều Dư An cũng rất có hảo cảm với Giang Mộ Trì, dầu gì người ta cũng đẹp trai, giá trị nhan sắc là tất cả. Ngày hôm sau Kiều Dư An thức dậy rất sớm, không ngờ cô lại mơ tới gương mặt đó của Giang Mộ Trì, bị sợ hãi nên tỉnh giấc, chỉ gặp qua một lần mà nhớ mãi không quên, quá đáng sợ rồi. Không muốn ngủ tiếp, cô rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm, mẹ Kiều giữ chặt Kiều Dư An, cô còn tưởng rằng mẹ muốn hỏi cô và Giang Mộ Trì ở chung như thế nào, ai ngờ lời nói của mẹ không làm người ta sợ hãi thì đến chết cũng không thôi. "An An à..., con thấy thằng bé này thế nào, tuy dáng vẻ hơi kém một chút nhưng năng lực thì không kém, đang làm trưởng phòng của một công ty đã lên sàn chứng khoán đấy." Mẹ Kiều cầm lấy một phần album xem mắt, không biết là ai lén đưa cho bà nữa. "Không phải chứ mẹ, hôm qua chúng ta mới xem mắt xong cơ mà, hôm nay lại xem mắt, mẹ không biết là làm như vậy là không tốt sao?" Kiều Dư An mặt vô cùng kinh ngạc nhìn mẹ mình. Mẹ Kiều liếc ngang một cái, "Cái này thì có gì không tốt chứ, ngày hôm qua là con và Tiểu Trì ăn bữa cơm với nhau, mẹ và ba con đều không để trong lòng, chắc chắn là hai đứa không có cơ hội rồi, không bằng tìm nhà khác xem mắt cho kịp. Con tới xem cái đây này." "Mẹ!" Kiều Dư An đẩy ra, liếc cũng không muốn liếc, "Sao mẹ biết là không có khả năng chứ, nói không chừng tụi con sẽ ở bên nhau đấy?" Tuy khả năng này có hơi nhỏ... khụ khụ. "Con?" Mẹ Kiều đánh giá Kiều Dư An từ đầu tới chân, thở dài, "Con gái à, tuy con rấtt là xinh đẹp, nhưng mà cubgx không thể mơ quá đẹp được, Tiểu Trì không hợp với con, chúng ta phải sống thực tế hơn một chút." Một người đàn ông tinh anh thành công sẽ vừa ý một người phụ nữ tâm tính chưa trưởng thành giống như một đứa trẻ sao? Mẹ Kiều không có niềm tin này. "Mẹ, mẹ quá khinh người rồi, con không nói với mẹ nữa, con không xem mắt đâu, ngày nào cũng xem mắt, khi nào thì mới kết thúc đâyyyy...." Kiều Dư An xém bị mẹ mình làm tức chết. Trong thời gian gần đây, biên độ xem mắt ngày càng lớn, không phải là cô không có ý định kết hôn, mà là chưa gặp được người thích hợp, cho nên cũng không chống đối lắm chuyện xem mắt, chỉ là xem mắt hàng ngày thì ai mà không phiền chứ.... "Chừng nào bay kết hôn thì mẹ sẽ không giục bay kết hôn nữa, anh hai bay chuẩn bị có con rồi kia kìa mà bay còn chưa có bạn trai. Bảo mẹ sao mà không vội đây cơ chứ." Suy nghĩ của mẹ Kiều đều đặt hết lên người đứa con gái này, muốn tìm cho con một mối lương duyên xứng đôi, mấy bữa nữa là nó hai mươi tám rồi, không vội sao được? "Rồi rồi rồi, con biết rồi ạ, nhưng mà hôm nay không xem mắt được không ạ? Con còn có việc, con ra ngoài trước đây." Kiều Dư An không dám cãi lí với mẹ nữa, lỡ bị ba nghe được là ăn đòn cái chắc, trong nhà này mẹ có vị trí tối cao, ai dám tranh luận với mẹ thì bị đánh trước. "Ai, con đứa nhỏ này, mới sáng sớm mà con đi đâu?" Mẹ Kiều không bắt người lại được, Kiều Dư An chạy ra cửa nhanh như chớp. Kiều Dư An lái xe đến bờ sông, ngồi trên thềm đá chịu gió lạnh. Lúc này mới bảy giờ sáng, ven bờ sông đều là những người chạy bộ sáng sớm, chỉ có cô là bị mẹ bức đến nỗi phải ra khỏi nhà, ủ rũ chống cằm ngắm cá bơi dưới sông. Lần đầu tiên cô phát hiện, bờ sông buổi sáng lại có nhiều cá đến vậy, nhớ tới trên xe còn có một mẩu bánh mì, cô chạy tới lấy, ngồi xổm bên bờ sông cho cá ăn. "Cá con ơi, chị chỉ còn một miếng bánh mì đều cho mấy em ăn hết đấy, nhớ mang đến cho chị nhiều vận may nhé. Em thấy chị có đáng thương không nè, mới sáng sớm đã bị đuổi ra ngoài, mẹ của mấy em có giục hôn mấy em không..." Mẹ kiều bảo nếu cô kết hôn thì sẽ không thúc giục nữa, vậy là Kiều Dư An cũng coa thể tưởng tượng được những ngày kế tiếp sẽ ra sao rồi, nghĩ tới là nhức đầu. Loáng một cái đã xong một miếng bánh mì, Kiều Dư An phủi tay, "Hết rồi nhé, chị cũng đói bụng rồi, chị đi ăn cơm đây." Kiều Dư An đang muốn đi thì đằng sau bỗng có người lên tiếng "Cô ở đây làm gì thế?" Vốn là cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên có giọng nói khiến cô giật mình, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, khi sắp chuẩn bị thân mật với những chú cá thì cổ áo bị người ta kéo trở lại, rơi vào trong một vòng tay mạnh mẽ đầy sức lực. Kiều Dư An nhắm mắt lại, hơi thở đàn ông tràn ngập trong mũi, có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi lắm. Không khí yên tĩnh một lát, người đàn ông mở miệng, giọng điệu hơi gấp gáp, giọng trầm xuống, "Mới sáng sớm mà cô đã bơi rồi sao?" "Là anh...," Kiều Dư An mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt cười cười quen thuộc, luống cuống chui ra khỏi vòng tay của anh, sau đó bĩu môi, "Không phải là do tôi bị anh dọa sợ sao, sao anh lại ở đây?" Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, lúc nãy bị dọa sợ hết hồn, tuy cô biết bơi nhưng nước này bẩn lắm, lại mới sáng sớm nữa. Nếu bị lên báo, bị mẹ thấy được thì có thể bà lại cho rằng cô muốn trốn xem mắt mà nhảy sông tự tử nữa đấy. "Tôi đang chạy bộ buổi sáng, mới sáng sớm mà cô làm gì ở đây vậy?" Giang Mộ Trì đã chạy tầm vài vòng rồi, chạy vòng nào qua đây cũng thấy cô, ngồi xổm bên bờ sông không biết đang làm gì. Lúc đầu anh cũng không chắc đó là cô, sau đó thấy màu đỏ trên móng tay thì mới chắc chắn, chạy xong rồi nên muốn tới chào hỏi một chút. "Tôi á, rảnh rỗi cho cá ăn." Kiều Dư An bĩu môi, nghiêng đầu nhìn cá dưới sông. "Ừm, ăn sáng chưa?" Giang Mộ Trì một tay chống nạnh, nhìn thoáng qua những chú cá dưới sông vẫn chưa nỡ rời đi kia. Cũng thật là có năng lượng. "Chưa, anh muốn mời tôi ăn sáng sao?" Kiều Dư An được voi đòi tiên, cười y như tên trộm. "Được, đi thôi. Cô lái xe tới sao?" Nơi này cách nhà họ Kiều hơi xa, chắc là không phải đi bộ tới đâu. "Đúng vậy, xe tôi kia kìa." Kiều Dư An chỉ tay vào chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên đường. Giang Mộ Trì cười nhẹ, thật đúng là phong cách của cô, sôi nổi đường hoàng. "Vậy đi thôi, chở tôi một đoạn nhé." Giang Mộ Trì không hề mất tự nhiên đi về phía chiếc xe, Kiều Dư An mới phản ứng trở lại, quay đầu nhìn về phía bầy cá còn đang quanh quẩn ở ven bờ sông, nở nụ cười, vận may đến rồi. Kiều Dư An nghe Giang Mộ Trì chỉ đường lái xe đến một tiệm bán đồ ăn sáng, gọi hai phần bữa sáng. Quán này đông khách nhưng tốc độ rất nhanh, hai người mới nói chuyện vài câu thì đồ ăn đã tới. Sau đó ăn cơm thì không nói nhiều, ăn sáng xong hai người sánh vai đi ra khỏi tiệm. Giang Mộ Trì mở miệng trước, "Tôi tự mình về, cô cũng phải đi làm phải không?" "Việc này không vội, tôi muốn nói với anh một chuyện." Kiều Dư An giữ chặt ống tay áo anh kéo anh tới dưới gốc cây, bộ dạng cứ như là ăn trộm. Giang Mộ Trì nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang níu lấy ống tay áo mình, móng tay màu đỏ, khoảng giữa lông mày giãn ra, nhưng anh không mở miệng từ chối mà đi theo cô qua đó. "Chuyện gì?" Giang Mộ Trì cũng không biết mình lấy đâu ra cái tính tình tốt như vậy, nếu trước kia xảy ra việc như này thì nào như thế Dư An do dự một hồi, lời đã đến bên miệng rồi mà không nói ra được. Cuối cùng thấy Giang Mộ Trì muốn mở miệng, cô khẽ cắn môi, trong lòng căng thẳng, nhắm mắt nói, "Chúng ta kết hôn đi."~hết chương 2~
Nỗi khổ “nhà có con gái đến tuổi lấy chồng” không phải ai cũng hiểu được. Trong lúc cha mẹ đau đáu tìm chỗ gả con đi thì các cô gái “không còn trẻ” cũng khổ không kém. Kiều Dư An là một trong số đó. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trâm anh thế phiệt, được yêu thương chiều chuộng từ tấm bé, bể khổ của cuộc đời Kiều Dư An bắt đầu ở tuổi 28 khi những buổi xem mắt cứ xếp hàng nối tiếp nhau không thấy điểm dừng. Đêm nay cũng như thế. Lại phải đi xem mắt. Nghe đâu đối tượng là một nhà môn đăng hộ đối. Đàng trai tài năng, 33 tuổi đã quản cả sự nghiệp của gia tộc, lại nghe tướng mạo không thể xem thường. Kiều Dư An không tin có thể loại nhan sắc nào có thể so bì với gương mặt như hoa như ngọc của mình. Thôi thì, để làm vui lòng người lớn, tránh việc bị cha cắt tiền tiêu vặt, đi nhìn thử một tí cũng không sao. Thế là Kiều Dư An gặp mặt Giang Mộ Trì. Và đây cũng là buổi xem mắt mở đầu cho nửa cuộc đời đối mặt với rắc rối của chính gặp gỡ giữa hai gia đình có vẻ như không thu được kết quả gì. Giang Mộ Trì vẫn cứ như tảng băng kiệm lời. Còn Kiều Dư An vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cha mẹ “Mặc dù con đẹp nhưng không phải là quá đẹp… Các con chắc chắn không có cơ hội. Chi bằng sớm tìm người khác”.Một sự đả kích quá lớn đối với tiểu tiên nữ Kiều Dư An… cha mẹ lại vì con nhà người ta quá ưu tú mà khinh bạc con gái nhỏ của mình. Kiều Dư An không chịu nổi điều ấy, mới sáng sớm đã tháo chạy khỏi nhà đến bờ sông cho cá ăn, tình cờ lại gặp được Giang Mộ Trì vừa chạy bộ buổi sáng trở về. Cao thủ không bằng tranh thủ. Kiều Dư An lập tức gỡ luôn rắc rối bị hối cưới của cả hai nhà bằng lời đề nghị như sấm rền bên tai “Chúng ta kết hôn đi.” “Nghiêm túc?”“Đúng vậy. Rất nghiêm túc. Anh chịu không?”“Được”.Đơn giản như mua bó rau ngoài chợ. Mà đã là người giàu thì mua cái gì cũng lại càng dễ. Chỉ bằng vài câu như thế lại kết thúc kiếp độc thân của hai con người và mở đầu cho một đoạn nhân duyên. Thế là ở lần gặp thứ hai, họ đi luôn đến cục dân chính để kết hôn và trở về trong sự hoang mang cực độ của không chỉ người trong cuộc mà cả gia đình hai họ. Nhưng đó chỉ mới là sự bắt đầu cho những hoang mang bối rối của Giang Mộ Trì. Vì cô vợ nhỏ vừa cưới về nhà của anh lại mang cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô rực rỡ như ánh mặt trời nhưng cũng bí ẩn như một “kho báu chờ anh khai quật”. Chỉ là… trong kho báu ấy chứa những thứ gì… cả Giang Mộ Trì cũng không dự liệu được...Họ là một cặp hào môn thế gia. Họ là một cặp cưới trước... chưa biết tương lai như thế nào... Anh là người trong thực tế 33 năm chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ công việc trước 8h tối. Cô là người chưa từng nghĩ sẽ có người đi ngủ vào lúc 10h, khi cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu...Anh là người luôn mặc đồ vest đi giày da, xe ô tô đưa đón và ăn ở những nhà hàng tây sang trọng. Cô là người quần áo hiệu hay hàng chợ khoác lên người đều để lại ý vị riêng. Cô có những chiếc xe đua đắt tiền, cũng có thể cưỡi xe máy điện dạo quanh phố xá và tấp lại ở những hàng xiên que vỉa hè. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandHai người tưởng chừng ở cùng một thế giới nhưng lại tựa như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Cho đến khi chàng trai ấy nhìn thấy đôi bàn tay xinh xinh lướt trên điện thoại liền không biết nghĩ gì lại gật đầu add wechat. Cho đến khi cô gái ấy vì dao động trước nhan sắc “thần tiên” mà hỏi bừa “lấy em không?”, còn chàng trai ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu ưng thuận…Kể từ đó… hai đường thẳng bỗng chốc xích lại gần nhau và chồng khít lên nhau lúc nào không hay biết…Kể từ đó, ngày của Giang Mộ Trì không chỉ có công việc mà còn phải dành để đối phó với những trò “quỷ” của cô vợ tinh ranh, còn phải dành để sủng cô lên tận trời… và… dành để bịa ra “gia quy” lừa phỉnh và uốn nắn cô vào khuôn từ đó, “ngày vẫn cứ 24h, ngày đêm rõ ràng rõ ràng”. Chỉ là, bóng đêm của Kiều Dư An cứ để Giang Mộ Trì chống đỡ… Anh sẽ ôm cô vào lòng, vỗ về cô vào giấc ngủ, anh sẽ xua đi những tối tăm và giữ cô luôn an yên trong ánh sáng và nụ cười. Còn ban ngày của Kiều Dư An bỗng chốc cũng chứa đựng bao điều thú vị. Cô thích ăn vải, chồng cô mang cả một cây sai trĩu quả về trồng trong sân nhà. Cô thích thiên nhiên, chồng cô dẫn cô về quê “nuôi cá và trồng thêm rau”...Từ ngày anh đến, thế giới cứ để anh lo, còn cô chỉ việc rực rỡ như một đóa hướng dương tưới mát tâm hồn của người đàn ông 33 tuổi tưởng chừng quên mất khói lửa nhân gian…Nhân vật đáng để nhắc trong “Hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa?” không hẳn là Giang Mộ Trì. Vì anh được xây dựng như bao tổng tài lạnh lùng cấm dục khác, tình cờ vớ được một cô vợ hờ và yêu lúc nào chẳng hay. Mình muốn nhắc nhiều hơn đến Kiều Dư An. Cô là tiểu thư con nhà giàu nhưng sống phóng khoáng, từ nhỏ đã là “thủ lĩnh” của đám trẻ con, chớm lớn thì bị tổn thương bởi cái thứ còn không đáng để gọi là “mối tình đầu”. Vì thế cô khép mình, chẳng biết tình yêu là gì. Nhưng cô trong sáng. Sự kiêu kỳ của cô phát xuất từ sự hào sảng của bản tính chứ không phải một sự kiêu căng hách dịch của con nhà giàu. Cô cũng không phải tiểu thư chân yếu tay mềm mọi thứ đều cần bảo bọc đỡ đần. Cô có thể khoác lên mình những chiếc áo dạ hội đắt tiền, quẩy ở bar đến sáng cùng đám bạn, nhưng cũng có thể cùng Giang Mộ Trì đi cấy lúa, đi mò cua, câu cá dĩ nhiên là đi kèm theo bao rắc rối làm trò cười cho cả gia đình. Đây thật sự không phải một bộ truyện quá xuất sắc. Cứ mạnh dạn bỏ qua nếu bạn cảm thấy bản thân khó tính và tìm kiếm sự logic hoặc sự thấu đáo trong lời văn, mạch ý. Nhưng từng phân đoạn lại toát lên vẻ chân thành và nhẹ nhàng, đặc biệt là sự vô ưu vô lo của An An làm người đọc có thể dễ dàng chấp nhận những chỗ viết chưa tới hoặc những nút thắt được tháo gỡ quá nhanh. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mang đậm sủng ngọt, dễ đọc về một nàng công chúa tình cờ lừa được hoàng tử về tay. Hoàng tử sau khi hết choáng váng vì bị lừa lại phát hiện ra mình… tình cờ nhặt được kho báu…____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^Cre pic Google/huabanNguồn chuyển ngữ Min
hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa